THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 413

"Các Chủ Vòng bị buộc phải rút em trai ta đều còn trẻ và thiếu kinh

nghiệm." Cô Peregrine nói. "Chúng ta sẽ làm tốt hơn."

Phía trên quả đồi, một khuôn mặt khổng lồ nhô lên như một mặt trời thứ

hai đang ló ra từ đường chân trời. Đó là Caul, lúc này đã cao bằng mười tòa
nhà. Bằng một giọng nói khủng khiếp vang vọng qua các quả đồi, hắn hét
lớn. "ALMAAAAA!"

" Hắn đến tìm cô đấy, thưa cô!" Olive kêu lên. "Chúng ta cần tìm tới nơi

an toàn!"

"Để lát nữa, cô bé yêu quý."

Cô Peregrine xua tất cả đám trẻ đặc biệt chúng tôi (cùng Sharon và các

anh em họ của ông ta) ra một quãng xa, rồi tập hợp các Chủ Vòng lại quanh
bà. Trông họ giống như một hội kín thần bí nào đó sắp sửa thực hiện một
nghi lễ cổ xưa. Và tôi đoán đó là điều họ đang làm. Đọc từ tờ giấy, cô
Peregrine nói.

"Theo như ở đây, một khi chúng ta khởi động phản ứng, chúng ta chỉ có

một phút để thoát ra khỏi Vòng Thời Gian."

"Liệu như thế có đủ thời gian không?" Cô Avocet hỏi.

"Sẽ phải đủ." Cô Wren quả quyết đáp.

" Có lẽ chúng ta cần tới gần lối ra hơn trước khi thử." Cô Glassbill đề

xuất, bà mới chỉ hồi phục được ý thức chưa lâu.

"Không có thời gian đâu." Cô Peregrine nói. "Chúng ta cần phải..."

Phần còn lại câu nói của bà bị áp đi bởi tiếng hét từ xa nhưng vang rền

như sấm của Caul, những lời hắn nói giờ đây trở nên vô nghĩa, đầu óc hắn
rất có thể đang bị tan chảy ra trước sức ép khủng khiếp của việc lớn lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.