THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 415

Cuối cùng họ đã buông bàn tay nhau ra và giải tán vòng.

"Xong rồi ạ?" Emma hỏi.

"Xong rồi!" Cô Peregrine nói trong lúc hối hả bước lại chỗ chúng tôi.

"Lên đường thôi. Chúng ta không muốn có mặt ở đây sau năm mươi tư giây
nữa kể từ lúc này đâu."

Ở chỗ các Chủ Vòng vừa đứng, một khe nứt đang mở ra trên mặt đất,

đất rơi xuống một cái hố sụt nhanh chóng mở rộng, từ dưới đó một âm
thanh ùng ục gần như cơ khí vọng lên. Sự sụp đổ đã bắt đầu.

Mặc dù đã kiệt sức, thân hình bầm dập và bước chân xiêu vẹo, chúng tôi

vẫn chạy, bị thúc đẩy lao đi nhanh hơn bởi nỗi kinh hoàng và những âm
thanh khủng khiếp như ngày tận thế - và bởi cái bóng khổng lồ lừng lững
đang đổ xuống lối đi của chúng tôi. Chúng tôi chạy băng qua mặt đất đang
nứt mở ra, lao xuống những cầu thang cổ xưa đang sụp xuống dưới chân
mình, quay trở vào ngôi nhà đầu tiên nơi chúng tôi đã từ đó chui ra, nghẹt
thở vì thứ bụi đỏ từ các cách tường vỡ vụn, rồi cuối cùng chui vào lối đi dẫn
trở lại tòa tháp của Caul.

Cô Peregrine dẫn chúng ta băng qua, lối đi đang sụp đổ tan tành quanh

chúng tôi, rồi ra phía bên kia, vào trong tòa tháp. Tôi ngoái lại nhìn vào
thấy lối đi sụp xuống sau lưng chúng tôi, một nắm đấm khổng lồ xuyên qua
mái của nó.

Cô Peregrine hoảng loạn. "Cánh cửa đâu rồi? Chúng ta phải đóng nó lại,

nếu không sự sụp đổ có thể lan rộng ra bên ngoài Vòng Thời Gian này!"

"Bronwyn đã đá nó bật vào trong!" Enoch lên tiếng mách. "Nó vỡ rồi!"

Bronwyn là người đầu tiên tới chỗ cánh cửa, và với cô, đá sập cửa

xuống nhanh hơn xoay tay nắm cửa. "Em xin lỗi!" Cô kêu lên. " Có phải em
đã làm tất cả chúng ta gặp tai họa rồi phải không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.