THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 417

toàn cảnh Đồng Ma: pháo đài với những bức tường xanh xám, cái khe vực
chìm trong sương mù và cây cầu với con hồn rỗng dưới gầm, những đống
tàn tích cháy đen trên Phố Khói và những dãy nhà cửa chen nhau chật ních
xa hơn nữa - rồi đến Rạch, chạy ngoăng ngoèo như rắn sọc theo rìa Vòng
Thời Gian như một vòng nước đầy váng bọt. Cho dù chuyện gì xảy ra tiếp
theo, dù chúng tôi sống hay chết, tôi ít nhất cũng thấy vui khi được chứng
kiến phút cuối cùng của nơi này.

Chúng tôi trườn lên chỗ lan can chạy vòng quanh. Emma nắm bàn tay

tôi. " Đừng nhìn xuống nhé!"

Lần lượt từng người một, các Chủ Vòng biến thành chim và đậu lên lan

can, sẵn sàng trợ giúp bằng bất cứ cách nào họ có thể. Olive bám lấy lan
can bằng cả hai bàn tay và cởi đôi giày ra. Hai bàn chân cô nâng dần lên
cho tới khi cô trồng cây chuối ở trạng thái không trọng lượng trên lan can,
hai gót chân chĩa thẳng lên trời.

"Bronwyn, cầm lấy bàn chân tớ!" Cô nói. "Chúng ta sẽ làm thành một

chuỗi. Emma bám lấy chân Bronwyn. Jacob bám chân Emma. Hugh bám
chân Jacob. Và Horace bám chân Hugh..."

"Chân trái của tớ bị đau." Hugh nói.

"Vậy Horace sẽ bám vào chân phải cậu." Olive nói.

"Việc này thật điên rồ!" Sharon nói. "Chúng ta sẽ quá nặng!"

Olive bắt đầu cự nự, song một cơn rung động bất thần làm toà tháo lắc

mạnh khiến chúng tôi phải bám chặt lấy lan can nếu không muốn bị văng
ra.

Đành chọn cách của Olive hoặc không làm gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.