THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 43

quanh các khối nhà tìm chỗ đậu. "Có lẽ các bạn của chúng ta đã đi bộ cùng
lắm là tới đây." Tôi nói. " rồi bị đưa lên một chiếc xe."

Tươi tỉnh hẳn, Addison đứng nhổm trên hai chân sau nghển đầu nhìn

qua phía trên rào chắn giao thông. "Phải! Hẳn là thế. Chàng trai thông minh
đấy!"

"Có gì mà ông phải hào hứng thế?" Emma nói. " Nếu họ bị đưa đi bằng

xe, thì lúc này họ có thể ở bất cứ đâu rồi!"

" Vậy thì chúng ta sẽ theo họ tới bất cứ đâu." Addison nhấn mạnh. "Dù

tôi ngờ rằng họ đã ở xa chết khiếp rồi. Chủ cũ của tôi có một ngôi nhà trong
thành phố cách đây không xa, và tôi biết rõ khu vực này của thành phố.
Không có cảng lớn hay điểm nào gần đây để rời khỏi London - nhưng lại có
vài lối vào các Vòng Thời Gian. Nhiều khả năng họ đã bị đưa tới một trong
những Vòng này. Giờ nhấc tôi lên nào!"

Tôi làm theo, và với sự trợ giúp của tôi, nó leo qua rào chắn và bắt đầu

đánh hơi ở phía bên kia. Chỉ sau vài giây, đó là đã tìm được dấu vết mùi các
bạn của chúng tôi. "Lối này!" Nó nói, hướng xuống phố về phía gã xác
sống, lúc này đã chui vào trong chiếc xe cảnh sát và đang lái xe đi.

"Có vẻ chúng ta phải đi bộ thôi." Tôi nói với Emma. "Cậu nghĩ cậu có đi

được không?"

"Tớ sẽ cố." Cô nói. "Miễn là chúng ta tìm thấy một Vòng Thời Gian

trong vòng vài giờ. Nếu không tớ sẽ có thể bắt đầu có tóc bạc vào vết chân
chim." Cô mỉm cười, như thể đây là một chuyện có thể mang ra đùa giỡn.

"Tớ sẽ không để chuyện đó xảy ra." Tôi nói.

Chúng tôi nhảy qua rào chắn. Tôi nhìn lại lần cuối cùng ga tàu điện

ngầm đằng sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.