THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 430

Trước khi rời đi, tôi có nói với bà lần nữa rằng sự hi sinh của bà có ý

nghĩa rất lớn lao, và phần thân thể bà giao cho tôi đã cứu sống chúng tôi.
"Quả thực, nếu không có ngón tay đó, tôi đã không bao giờ có thể... "

Song ngay khi tôi mở lời, bà đã quay đi, như thế hai từ cảm ơn thiêu đốt

tai bà.

Reynolds hối hả đẩy tôi ra. "Tôi xin lỗi, Mẹ Bụi có rất nhiều bệnh nhân

cần chăm sóc."

Emma đón tôi ngoài hành lang. " Trông cậu tuyệt lắm!" Cô nói. " Cảm

ơn các loài chim, tôi đã thực sự bắt đầu lo lắng về vết cắn đó..."

"Phải chắc là cậu sẽ nói với bà ấy về đôi tai cậu nhé." Tôi nói.

"Cái gì?"

"Đôi tai cậu." Tôi nói to hơn, đồng thời chỉ vào chúng. Đôi tai Emma đã

không ngừng ong ong kể từ khi rời khỏi thư viện. Vì phải giữ hai bàn tay
mình phát lửa để soi đường khi chúng tôi tháo lui, Emma đã không thể bịt
tai lại ngăn những âm thanh kinh khủng đó - những tiếng nổ đinh tai nhức
óc theo đúng nghĩa đen. "Chỉ có điều đừng nhắc tới cái ngón tay!"

"Cái gì cơ?"

''Cái ngón tay!" Tôi vừa nói vừa giơ ngón tay mình lên. "Bà ấy rất nhạy

cảm về chuyện đó. Không đùa đâu..."

"Tại sao?"

Tôi nhún vai. "Tớ không biết."

Emma vào trong. Ba phút sau, cô đi ra, đưa ngón tay lên bật cạnh hai

bên tai. "Tuyệt vời!" Cô nói. "Rõ mồn một."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.