THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 448

đã ba ngày chưa cạo, và cả hai đều cầm từng xấp thông báo tìm người mất
tích của in khuôn mặt tôi. Tôi lập tức cảm thấy cực kỳ hối hận vì những gì
tôi đã khiến bố mẹ tôi phải trải qua. Nhưng khi tôi tìm cách xin lỗi, họ
buông những tờ thông báo xuống và cả hai cùng ôm chầm lấy tôi, và những
lời tôi nói tắt ngấm giữa các nếp gấp chiếc áo len của bố tôi.

"Jake, Jake, ôi Chúa ơi, Jake bé bỏng của mẹ." Mẹ tôi khóc.

"Là nó, đúng là nó rồi." Bố tôi nói. "Bố mẹ lo lắm, bố mẹ lo lắm đấy..."

Tôi đã đi bao lâu? Một tuần chăng? Khoảng chừng đó, cho dù quãng

thời gian đó có vẻ như vô tận.

"Con đã ở đâu?" Mẹ tôi hỏi.

" Con đã làm gì?"

Vòng tay ôm hôn đã buông ra, song tôi vẫn không thể chen vào được lấy

một từ.

"Tại sao con lại bỏ đi như thế?" Bố tôi hỏi. "Con nghĩ gì vậy hả Jacob?"

"Con làm mẹ bạc cả tóc!" Mẹ tôi nói, rồi lại đưa hai cánh tay ôm chầm

lấy tôi lần nữa.

Bố nhìn khắp người tôi. "Quần áo của con đâu? Con đang mặc cái gì thế

này?"

Tôi vẫn mặc bộ đồ phiêu lưu màu đen của mình. Tệ thật. Dù thế, giải

thích về chúng vẫn còn dễ hơn là giải thích những món đồ thế kỷ mười
chín, và may thay Mẹ Bụi đã làm lành hết những vết rách trên mặt tôi...

"Jacob, nói gì đi chứ?" Bố tôi gặng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.