THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 49

Emma kêu ré lên, Addison ăng ẳng, còn tôi thiếu chút nữa mất lịm. Một

người đàn ông ngồi sẵn trong thuyền - tại sao mãi đến lúc này chúng tôi
mới trông thấy ông ta chứ? - chậm rãi đứng dậy, vươn dài người ra từng
phân một cho tới khi ông ta đứng cao lừng lững trên đầu chúng tôi. Ông ta
phải cao ít nhất hai mét mốt, thân hình đồ sộ trong một tấm áo khoác, còn
khuôn mặt ẩn kín dưới một cái mũ trùm tối om.

"Tôi... tôi xin lỗi!" Emma lắp bắp. "Tình hình là... chúng tôi nghĩ chiếc

thuyền này..."

"Có nhiều kẻ đã thử đánh cắp nó từ tay sharon!" Người đàn ông gầm

lên. "Giờ thì sọ của chúng đã trở thành nơi ở của những sinh vật biển!"

" Tôi thề là chúng tôi không thể tìm cách..."

" Chúng tôi sẽ rời đi." Addison vừa lí nhí vừa lùi ra. "Rất xin lỗi đã quấy

rầy ngài, thưa ngài."

"IM LẶNG!" Người đàn ông rống lên, bước lên cầu tàu ọp ẹp với một

sải bước dài khủng khiếp. "Bất cứ kẻ nào tới vì cái thuyền của ta đều phải
TRẢ GIÁ!"

Tôi khiếp vía toàn tập, và đến lúc Emma hét lớn "Chạy!" thì tôi đã quay

người chực chạy rồi. Tuy vậy, chúng tôi chỉ mới chạy được vài bước thì bàn
chân tôi thụt xuống một tấm ván mục và tôi ngã dập mặt xuống cầu tàu. Tôi
cố bò đi nhưng đã bị tụt xuống cái lỗ tới tận đùi. Tôi bị mắc kẹt, và khi
Emma cùng Addison quay lại để giúp tôi thì đã quá muộn. Người đàn ông
trên thuyền đã đuổi kịp chúng tôi, lừng lửng trên đầu và cười phá lên, tiếng
cười ha hả của ông ta vang lên ầm ầm quanh chúng tôi. Có thể đó là ảo giác
do trời tối, nhưng tôi dám thề tôi đã thấy một con chuột rơi xuống từ mũ
trùm áo khoác của ông ta, và một con nữa chui ra từ ống tay áo trong khi
ông ta từ tốn giơ cánh tay về phía chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.