THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 6

Những từ ngữ vang lên bằng Tiếng Anh. Con hồn rỗng không nhúc

nhích. Tôi gồng người, vào trừng trừng vào đôi mắt đen như hai lọ mực của
nó, và thử lại.

Cút khỏi đây! Để chúng tao yên!

Lại là tiếng Anh. Con hồn rỗng lắc lư cái đầu như một con chó đang tò

mò, nhưng vẫn bất động như một bức tường.

"Nó đi chưa?" Addison hỏi.

Những người khác không thể biết chắc, chỉ có tôi nhìn thấy con quái vật.

"Vẫn ở đó." Tôi đáp. "Tôi không biết tại sao lại không được nữa."

Tôi cảm thấy mình thật ngớ Rồi tôi ngắt máy, và nói một thứ ngôn ngữ

tôi không hề từng biết là mình biết, tôi ra lệnh cho con hồn rỗng đứng dậy.
Ngoan ngoãn như một cái bóng, nó làm theo. và bắt đầu nhụt chí. Chẳng lẽ
năng lực trời cho của tôi đã tan biến đi nhanh đến thế?

"Đừng bận tâm." Emma nói. "Dù sao thì đám hồn rỗng cũng không phải

thứ có thể thuyết phục được." Cô đưa một bàn tay ra và cố thắp lửa, nhưng
nó xì xì tắt vụt. Nỗ lực có vẻ làm cô kiệt sức. Tôi ôm chặt lấy eo cô, sợ cô
đổ nhào xuống đất.

"Giữ sức đi, que diêm." Addison nói. "Tôi tin chắc chúng ta sẽ cần đấy."

"Tôi sẽ đấu với nó bằng hai bàn tay lạnh ngắt như nếu cần phải thế."

Emma nói. "Quan trọng nhất là chúng ta phải tìm ra những người khác
trước khi quá muộn.

Những người khác. Tôi vẫn còn nhìn thấy họ, những dư ảnh của họ mờ

dần đi bên đường tàu: bộ quần áo thẳng thớm của Horace biến thành một
mớ nhàu nhĩ; sức mạnh của Bronwyn không thể đối chọi lại những khẩu
súng của đám xác sống; Enoch bị choáng vì vụ nổ; Hugh lợi dụng cơn hỗn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.