THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 7

loạn để tháo đôi giày nặng trịch ra cho Olive, giúp cô bé bay bổng đi; Olive
bị tóm gót chân và lôi xuống trước khi kịp bay lên cao thoát khỏi tầm với.
Tất cả bọn họ khóc lóc trong kinh hoàng, bị thúc lên tàu trước mũi súng,
đưa đi. Bị đưa đi với người Chủ Vòng mà chúng tôi đã thiếu chút nữa phải
đánh đổi tính mạng mới tìm thấy, và giờ đây đang bị chở đi qua lòng đất
dưới London để đối diện với một số phận còn tồi tệ hơn cả cái chết. Tất cả
đã quá muộn rồi! Tôi nghĩ. Đã quá muộn từ khoảnh khắc đám lính của Caul
đột chiếm nơi trú ẩn đóng băng của cô Wren. Đã quá muộn từ buổi tối
chúng tôi nhầm lẫn gã em trai xấu xa của cô Peregrine là Chủ Vòng yêu
quý của mình. Nhưng tôi đã thề với lòng mình là chúng tôi sẽ tìm ra các bạn
và Chủ Vòng của chúng tôi, bằng mọi giá, cho dù họ chỉ còn là những cái
xác - cho dù việc tìm kiếm chính là thêm chúng tôi vào đống xác đó.

Vậy là ở đâu đó trong bóng tối chập chờn có một lối thoát lên phố. Một

cánh cửa, một cầu thang, một thang máy, nằm ở sát bức tường phía đằng xa.
Nhưng làm cách nào tới được chỗ đó đây?

Cút khỏi đường đi của bọn tao! Tôi hét lên với con hồn rỗng, thử lần

cuối với nó.

Tiếng Anh, đương nhiên rồi. Con hồn rỗng ậm ừ như một con bò cái

nhưng vẫn không nhúc nhích. Vô ích. Những từ ngữ đó đã biến mất.

"Kế hoạch B" Tôi nói. "Nó không nghe lời tớ, vậy chúng ta sẽ đi vòng

qua nó, hy vọng là nó đứng im."

"Đi vòng qua nó thế nào đây?" Emma hỏi.

Để tránh xa con quái vật, chúng tôi sẽ phải đi qua các đống thủy tinh vỡ

- nhưng cá mảnh vỡ sẽ cứa nát đôi chân trần của Emma cũng như bốn chân
của Addison. Tôi cân nhắc lần lượt những giải pháp khác: tôi có thể bế con
chó, nhưng như thế vẫn còn Emma. Tôi có thể tìm một mảnh kính vỡ sắc
như một thanh kiếm và đâm vào hai mắt con quái vật - phương án này đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.