THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 8

giúp ích cho tôi trong quá khứ - nhưng nếu tôi không thể hạ được nó ngay
từ đòn tấn công đầu tiên, nó chắc chắn sẽ bị chọc tức, bừng tỉnh và giết chết
chúng tôi thay vì bị giết. Con đường duy nhất để vòng qua nó là qua một
khoảng trống hẹp, không có mảnh kính giữa con hồn rỗng và bức tường.
Song khoảng trống này rất hẹp - chỉ rộng độ ba mươi phân, có khi bốn
mươi. Quá hẹp để lách qua, cho dù chúng tôi có áp sát lưng hết cỡ vào
tường. Tôi lo rằng nếu tiến lại quá gần con hồn rỗng như thế, hay tệ hơn
nữa, tình cờ chạm phải nó, chúng tôi có thể phá vỡ trạng thái bị thôi miên
mong manh đang kìm chân con quái vật. Tuy thế, trừ phi bỗng dưng mọc
cánh để có thể bay qua đầu nó, đây có vẻ là lựa chọn duy nhất của chúng
tôi.

"Cậu có thể đi bộ một đoạn được không?" Tôi hỏi Emma. "Không thì

tập tễnh thôi cũng được."

Cô chụm hai đầu gối lại, nới lỏng vòng tay đang ôm quanh hông tôi để

thử tự đứng dậy. "Tớ có thể lết đi."

"Vậy thì chúng ta sẽ làm thế này: lách qua nó, tựa lưng vào tường, qua

khoảng trống kia, không có nhiều không gian cho lắm, nhưng nếu chúng ta
cẩn thận... "

Addison hiểu ý tôi là gì, nó bèn thu mình chui trở lại vào trong cái

buồng điện thoại. "Cậu có nghĩ chúng ta nên tiến lại sát nó đến thế không?"

"Hẳn nhiên là không."

"Sẽ thế nào nếu nó tỉnh lại trong khi chúng ta... "

"Nó không tỉnh lại đâu." Tôi nói, vờ ra vẻ tự tin. "Nhưng đừng cử động

đột ngột - và dù làm gì đi nữa cũng đừng chạm vào nó."

"Bây giờ cậu là đôi mắt của chúng tôi." Addison nói. "Cầu những con

chim che chở cho chúng ta."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.