THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 72

suốt tám mươi bảy năm vì một đám cháy dưới lòng đất mà không ai buồn
dập. À." Ông ta nói, chỉ về phía một khoảng trống đen kịt giữa các tòa nhà
trên bờ kênh. "Đây là một đầu phố này, các vị có thể thấy, nó đã cháy trụi."

Một vài người đang bận rộn ở khu đất trống, nện búa xuống một bộ

khung bằng gỗ - để dựng lại một trong các ngôi nhà, tôi đoán vậy - khi thấy
chúng tôi đi thuyền ngang qua, họ dừng tay lớn tiếng chào Sharon, ông này
chỉ vẫy tay đáp lại một lần lấy lệ, như thể hơi e ngại.

"Bạn của ông à?" Tôi hỏi.

"Họ hàng xa." Ông ta khẽ nói. "Dựng giá treo cổ là nghề gia truyền của

chúng tôi ..."

"Dựng cái gì cơ?" Emma hỏi.

Ông ta chưa kịp trả lời, mấy người kia đã tiếp tục công việc, vừa hát thật

to vừa vung búa: "Hãy nghe tiếng búa chan chát đập! Hãy nghe tiếng những
cái đinh lún ngập! Vui làm sao khi dựng giá treo cổ, phương thuốc trị lành
mọi đau khổ!"

Nếu không phải đang kinh hoàng đến thế, rất có thể tôi đã phá ra cười.

* * *

Chúng tôi bình tĩnh bơi thuyền xuôi Rạch Sốt. Như những bàn tay khép

lại quanh chúng tôi, con kênh giống như hẹp lại sau mỗi nhát đưa sào của
Sharon, đôi khi hẹp lại đột ngột khiến các cây cầu bộ hành bắc qua chúng
trở nên không cần thiết; bạn có thể thực sự nhảy qua mặt nước từ mái nhà
này sang mái nhà khác, bầu trời xám xịt chỉ còn là một khe hẹp giữa các
mái nhà, bóp nghẹt mọi thứ bên dưới trong cảnh tối tăm. Trên đường, cứ
thỉnh thoảng Sharon lại ba hoa lia lịa như một cuốn sách sống. Chỉ trong có
vài phút, ông ta đã hoàn tất việc giới thiệu tổng quan các khuynh hướng
thời trang ở Đồng Ma ( những bộ tóc giả ăn cắp treo vào các móc thắt lưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.