THỨC ĂN TRONG NỒI, EM TRONG CHĂN - Trang 154

Trần Bạch Phồn hồi thần, anh duỗi tay vặn radio nhỏ lại. Vài giây sau,

anh có vẻ bực bội nên dứt khoát tắt luôn đài radio đi.

Trong xe yên tĩnh trở lại.

Yên tĩnh đến nỗi khiến anh có thể nghe rõ tiếng hít thở của An Nhu.

Từ hơi thở này đến hơi thở khác như tiếng gió vọng vào tai anh, hơi

ấm nóng khiến tai Trần Bạch Phồn đỏ rực.

An liếm khóe miệng, bàn tay đặt trên vô lăng nắm lại thật chặt. Không

hiểu sao lại nghĩ tới chuyện khác.

Không biết bao giờ mới có thể hôn cô được nhỉ.

Trước hai mươi tám tuổi thì sao?

*

Trần Bạch Phồn ngừng xe ở bãi đỗ xe cạnh sân bay.

Anh quên chưa hỏi mấy giờ An Nhu lên máy bay, sợ cô trễ giờ nên bối

rối mấy giây mới quyết định gọi cô dậy. Trần Bạch Phồn nghiêng đầu ngắm
khuôn mặt đang ngủ của An Nhu, anh nói khẽ: “An Nhu.”

An Nhu ngủ không sâu, cô vừa nghe thấy tiếng đã mở to mắt, trong

đôi mắt mơ mơ màng màng phiếm một lớp nước mỏng. Vẻ mặt của cô rất
ngốc, dường như còn chưa tỉnh hẳn nên hơi phồng má nhìn chằm chằm
Trần Bạch Phồn.

Trần Bạch Phồn bị cô nhìn tới mức lúng túng, anh nhịn không được

bèn hỏi: “Sao thế?”

An Nhu lập tức hồi thần lại, cô vùi mặt vào áo lông cao cổ, giọng nói

mềm mại rầu rĩ vang lên từ trong cổ áo: “Ôi, em ngủ mất rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.