THỨC ĂN TRONG NỒI, EM TRONG CHĂN - Trang 162

“Anh đã hai mươi bảy rồi.”

“… Em biết chứ, sao thế?”

“Không có gì.” Anh khẽ cười, tiếng cười vang lên qua điện thoại có

chút từ tình và cưng chiều.

Tâm trạng của anh có vẻ khá tốt đẹp: “An Nhu, chúc mừng năm mới.”

*

Mùng bảy Tết vừa qua cũng là lúc kỳ nghỉ của cha mẹ An kết thúc, họ

phải bắt đầu đi làm.

Mỗi ngày An Nhu vẫn cứ chết dí ở nhà như cũ, hoặc là tự giam mình

trong phòng vẽ tranh, hoặc là ra phòng khách xem TV, nếu không thì nằm
trên giường nghịch điện thoại, đôi khi sẽ tán gẫu vài câu với Trần Bạch
Phồn.

Cuộc sống cũng chẳng khác lúc cô ở Bạc Thành là bao, nhưng An

Nhu lại cảm thấy cô quạnh hơn hẳn. Sau một tháng suy sụp, cuối cùng cô
cũng tự phấn chấn tinh thần, bật laptop lên bắt đầu phác thảo.

Nhưng cô mới vẽ được vài nét đã ngừng bút.

An Nhu lại cầm lấy điện thoại, cô do dự vài giây, cuối cùng cũng nhịn

mà không nhắn tin cho Trần Bạch Phồn.

Mùng 8 Trần Bạch Phồn mới phải đi làm, nhưng bởi vì năm ngoái xin

nghỉ nên hai tuần liên tiếp anh đều không được nghỉ này nào. Hôm nay là
ngày nghỉ đầu tiên sau hai tuần bận rộn của anh. Bây giờ mới là 9h30, có
khi anh còn chưa dậy đâu.

Tốt nhất là đừng làm phiền anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.