THỨC ĂN TRONG NỒI, EM TRONG CHĂN - Trang 226

Trần Bạch Phồn giật giật bàn tay đã cứng đờ của mình rồi ngồi xổm

xuống, anh chầm chậm để khung ảnh vào trong hộp.

Trần Bạch Phồn bỗng nhiên dừng tay, anh ngẩng đầu nhìn cô.

Làn da của thiếu nữ trắng nõn bóng loáng, mũi và đôi mắt đều hồng

lên, cô không hề trang điểm, dưới mắt còn có quầng thâm.

Vừa chật vật vừa tiều tụy.

Anh cứ thế bình tĩnh ngửa đầu nhìn cô, đột nhiên anh hỏi: “Sao em

không hỏi lí do anh lừa em?”

Đèn từ thang máy rất sáng, ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên gương mặt

anh, khắc họa lên đường cong trôi chảy dịu dàng trên mặt Trần Bạch Phồn.
Ánh mắt của anh nghiêm túc nhưng cũng rất căng thẳng, trong mắt chỉ toàn
là hình dáng cô.

Cơn giận của An Nhu bỗng dưng tắt hơn phân nửa, cô bối rối nhìn

sang chỗ khác, bực bội nói: “Em hỏi làm gì, anh mau về đi.”

Trần Bạch Phồn im lặng một lát rồi lẩm bẩm: “Em không hỏi thì anh

không đi đâu.”

An Nhu phát cáu với cái kiểu bất chấp này của anh, cô hít một hơi thật

sâu, cố kiềm lại cơn tức mới nói: “Kệ anh, em không thèm quan tâm, dù
sao có phải em bị lạnh đâu.”

Cô xụ mặt định đóng cửa lại, hơi liếc bóng dáng anh đang ngồi xổm

trên nền đất. Mặt anh hơi tái, quầng thầm dưới mắt rất dễ thấy, trông có vẻ
rất tối tăm, anh cứ thế nhìn cô chằm chằm.

An Nhu đột nhiên nhớ tới việc hồi nhỏ cô đánh anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.