này có thể thấy đôi môi hơi mím lại của anh và chiếc cằm đang chăng chặt.
Chẳng mấy chốc, dường như cảm nhận được có người nhìn mình nên
anh ngẩng đầu lên, An Nhu còn chưa kịp nhìn rõ mặt anh thì anh đã cúi đầu
mau chóng đeo khẩu trang vào.
…. Nhanh thế.
An Nhu tới đứng trước mặt anh, đôi mắt trong veo như hồ nước chứa
đầy sao, cô ngẩng đầu lên làm lộ làn da trắng nõn vốn bị khăn quàng cổ bọc
lại, bóng loáng trắng nõn: “Tôi hẹn tẩy răng.”
Nhân lúc đó An Nhu bèn vội vàng liếc tấm thẻ trên ngực anh, rốt cuộc
cũng thấy rõ chữ cuối cùng.
—— Trần Bạch Phồn.
Trần Bạch Phồn gật gật đầu, anh dò hỏi tình huống của bệnh nhân như
mọi khi rồi chỉ vào chỗ ghế nha khoa, nói nhỏ: “Cô ngồi đi, sau đó há
miệng ra để tôi kiểm tra răng.”
An Nhu không nói gì mà chỉ cởi khăn choàng và áo khoác ra, lúc đầu
vốn không cảm thấy gì, tận đến khi cô ngồi trên ghế há miệng ra thì bỗng
nhiên cảm thấy hơi ngại.
Nhưng An Nhu nhớ tới câu nói cô nhìn thấy trên mạng hôm qua.
—— “Muốn yêu đương với nha sĩ thì phải có hàm răng đẹp.”
Hàm răng của cô cũng đẹp mà nhỉ…
Trần Bạch Phồn bật đèn rồi cầm kính hiển vi soi răng miệng xem răng
cho cô, An Nhu nhìn mặt anh chằm chằm, mặt mày có thần, vẻ mặt tập
trung và nghiêm túc.