THUNG LŨNG CÔ TAN - Trang 45

trời tối quá, chỉ thấy những chiếc lá bàng đen thẫm đung đưa trên nền trời
xám dục. Và, lui lại phía sau đoàn tàu, ngọn đèn tín hiệu màu vàng của anh
cán bộ đường sắt cứ chao đi chao lại chập chờn như một con bướm lửa bay
là là sát mặt đất. Nhìn ngọn đèn lắc lư mỗi lúc một xa, Thảo bỗng thấy hình
như mình bỏ sót nhiều điều chưa kịp dặn lại mẹ trước lúc lên đường. Một
cảm giác bồn chồn choán ngợp đầu óc Thảo. Nhưng cho đến lúc ngọn đèn
tín hiệu đã khuất hẳn sau một quãng đường vòng, Thảo cũng vẫn chưa nhớ
ra là mình quên chưa dặn mẹ điều gì.

Ra khỏi ga, con tàu thét một hồi còi dài, tăng nhanh dần tốc độ. Tiếng

gió réo ù ù quyện với tiếng bánh sắt nghiến trên đường ray dưới gầm toa,
gợi một cảm giác vừa náo nức dễ chịu, vừa lưu luyến bâng khuâng. Thế là
mình được đi thật rồi, Thảo thầm nghĩ. Tuần qua, chờ đợi ngày lên đường
sao mà lâu thế: Nó cứ thắc thỏm thế nào. Đến bây giờ thì lại thấy lúc ra đi
vẫn có vẻ cập rập vội vàng. Thế là bỏ quên mất cái xâu quai dép bằng sắt,
thầy chủ nhiệm vừa mang đến cho sáng hôm qua. Lại cả cái gói kim khâu
mẹ đã cất cẩn thận vào trong ba lô không hiểu sao chiều nay giở ra cũng
không thấy. Còn cuốn «Thép đã tôi» thì lại chỉ có tập một. Đúng là cập rập
quá. Nhưng thôi, đã đi là đi. Thảo hất chiếc đuôi tóc ra sau lưng, cúi xuống
nâng bổng chiếc ba lô đặt lên dàn hành lý. Có tiếng một cô gái ngập ngừng
hỏi ở phía sau. Nhận ra tiếng quen. Thảo quay lại:

- Tuyền đấy à?

- Dạ!

- Úi trời, tao cứ sợ mày lạc. Các cậu ấy đâu cả rồi?

- Em không biết - Giọng Tuyền lúc này đã rè hẳn đi như sắp khóc. - Tàu

đông quá, em gọi chị đến phát khóc lên mà chả thấy đâu. Em sợ lạc lắm,
chị ngồi vào đây với em đi.

Thảo vừa ghé ngồi xuống cạnh Tuyền bỗng bật nhỏm dậy:

- Ối trời, cái gì nóng thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.