THUNG LŨNG CÔ TAN - Trang 46

- Chết, em quên. Cái bi đông nước. - Vừa nói, Tuyền vừa kéo chiếc bi

đông vào lòng, rồi thủ thỉ:

- Em sợ phải ngồi cạnh người lạ, em để chiếc bi đông để giữ chỗ. Tiểu

đội ta đâu cả rồi hở chị?

Thảo tựa hẳn lưng vào thành ghế, thở phào:

- Lúc lên chen nhau tán loạn mỗi người một toa. Mình đẩy được chị Liễu

lên toa trên thì mình lại tụt xuống toa này. Nhưng mà đội mình chuyến này
đi mấy toa riêng, quanh quẩn cũng quân ta cả, chả lạc được đâu mà sợ.

Nói thế cho Tuyền yên tâm chứ thực tình Thảo cũng thấy lo lo. Tuy đơn

vị có được dành riêng mấy toa thật, nhưng khi lên vẫn không đủ chỗ, anh
chị em phải dắt díu nhau mỗi người chen lên một toa. Chuyến tàu đông kể
có hàng nghìn, thông đồng bén giọt thì còn khá, nhỡ ra giữa đường xảy
chuyện gì thì biết nương tựa vào ai. Thảo hơi nghển đầu ngó chung quanh
một lượt. Trong toa tối om, ở sát các ô cửa mới có được một chút ánh sáng
nhờ nhờ. Cung cách này giá có người quen ngồi bên cạnh cũng không nhận
ra được. Thảo chú ý lắng nghe. Cũng không hơn gì. Tiếng tàu chạy xóa
nhòe tất cả. Cuối cùng, Thảo đành quay sang Tuyền. Thảo áp má mình vào
mái tóc Tuyền, thì thầm:

- Em có nhớ nhà không?

- Bây giờ em chưa nhớ, em chỉ sợ lạc thôi. Chị đã đi tàu bao giờ chưa?

- Chị đi nhiều rồi, nhưng đường này thì chưa đi lần nào

- Em thì chỉ được trông thấy tàu chạy chứ chưa được đi tàu bao giờ. Đi

tàu thích chị nhỉ. Trông nó chạy nhanh thế mà ngồi lại không xóc như ngồi
xe cải tiến cho chúng nó kéo.

Thảo phì cười, ôm chặt lấy lưng Tuyền. Tay Thảo chợt đụng phải một

vật gì cồm cộm ở trong lần áo Tuyền.

- Em mang cái gì thế này?

Tuyền co tay, nắm chặt lấy bàn tay Thảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.