THUNG LŨNG SALICANDE - Trang 295

- Tôi rất muốn được tiếp tục trò chuyện với ngài nhưng chính tôi cũng vừa

đi xa về, chưa kịp chào gia đình. Hãy thứ lỗi cho tôi và chào mừng các ngài
đến với Hổ Phách Cổ, nơi mà những người đàn ông không được… nuôi nấng
tốt như vốn phải thế. - Anh nói với một giọng trang trọng, trước khi thì thầm
vào tai Ugh khá to để cho ông Blaise cũng có thể nghe được:

- Dị thường…

•   •   •

Blaise và Ugh vừa chạm mặt Bạch Ưng, khi anh đến để ôm hôn em trai

trước khi ra thăm những chuồng chim. Nếu cậu bé Ji dừng lại, nếu Blaise đã
mời anh ở lại đó, nếu họ chỉ đơn giản là giới thiệu danh tính cho nhau, thì có
lẽ câu chuyện này sẽ được viết một cách khác đi. Họ có lẽ đã có thể trao đổi
những thông tin mà chúng hẳn đã tránh cho họ, người này cũng như người
kia, những đau đớn vô ích.

Khi chàng trai trẻ cao lớn sải bước đi xa dần, Blaise lờ mờ cảm thấy một

cơ hội đang bị xóa dần đi, một sợi chỉ của con thoi đã tuột khỏi ông, và ông
bộc lộ một sự nuối tiếc khó xác định trước chuyện đó. Ông tự xỉ vả mình là
một lão già điên khùng không đủ tính vô cảm và chìm đắm vào trong đĩa thức
ăn của mình.

Nhạc công Đoản Cầm.

Buổi tối, tại trạm du khách, ông Blaise nói chuyện với chủ nhà trọ trong

lúc chờ Ugh từ phòng tắm công cộng trở về. Ông nhấm nháp một ly rượu
gừng xanh.

- Ngon thật! - Ông già người làng Salicande tấm tắc nói. - Ông bạn này,

ông có thể tiết lộ cho tôi bí quyết để làm nó được không?

- Không hề có bí quyết nào cả, thầy Blaise ạ. Chỉ là thứ đồ uống thông

thường thôi, để cho gừng lên men, thế thôi.

- Ô không, không chỉ có thế thôi đâu! Ông bạn biết không? Tôi đã thử cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.