THUNG LŨNG SALICANDE - Trang 50

trai hôm trước. Jad đôi lúc có những ý tưởng rất kì cục. Thầy Blaise nói rằng
Jad sống trong tâm tưởng nhiều hơn là sống trong cơ thể, và để cười, thầy bắt
anh phải đọc to: ‘Tôi đang sống trong cơ thể của Jad, tôi đang sống trong cơ
thể của Jad.’

Claris chau mày, thầy không hề cười khi nói điều đó. Có gì đó hoảng sợ

trong cách thầy buộc Jad phải lặp đi lặp lại câu này. Và cậu bé thực hiện một
cách quá nghiêm túc, vừa thấy bực mình lại vừa cảm thấy được trấn an. Tựa
như… tựa như… Claris lắc đầu. Cô bé rất ghét khi không tìm ra sự so sánh.
Tựa như gì đây? Mẹ kiếp!

Bỗng nhiên, một cảnh tượng đã bị quên lãng của tuổi thơ bay phần phật

như cờ trước gió trong ký ức Claris. Sierra đã mất tích từ hai mùa trăng.
Công tước vẫn không nhấn chìm nổi nỗi buồn của mình trong Tháp Thư viện,
và ông chỉ ló ra khỏi đó khi màn đêm buông xuống để tới ôm hôn các con
mình bên giường ngủ của chúng.

Rất lâu rồi, Claris cho rằng chính người đàn ông cao lớn và buồn bã ấy,

người đàn ông dịu dàng với cặp mắt đen ấy, đã mang màn đêm đến trong
những nếp gấp tấm khăn choàng dài của mình. Nó tin chắc như đinh đóng cột
rằng, nếu cha nó mà không tới hôn nó, thì màn đêm có lẽ không thể buông
tấm khăn voan của mình lên giấc ngủ và những giấc mơ của nó.

Tối đó cũng như bao tối khác, Công tước đã đến cùng với sự trìu mến và

nỗi buồn của mình. Thoạt tiên, ông tới ngồi xuống bên giường con gái. Nó đã
nhắm mắt. Ông thì thầm với nó vài từ trong lúc đùa với những ngón tay trên
bàn tay nhỏ xíu (màu đỏ ngón cái tròn xinh, màu vàng ngón trỏ, xanh lơ ngón
giữa, xanh lục ngón nhẫn, màu trắng ngón út), ông gạt vài sợi tóc đen vương
trên mặt con gái để hôn nó rồi đứng lên để đến chỗ Jad.

Trong giấc ngủ chập chờn, Claris nghe thấy một tiếng kêu cố nén, sau đó

là giọng nói hoảng loạn của cha nó liên lục gọi tên con trai. Nó cố mở mắt ra,
nhưng cơn buồn ngủ lôi tuột nó đi. Có những tiếng bước chân, những tiếng
thì thầm và giọng nói xáo trộn của thầy Blaise vang lên: ‘Nó đã đi rồi, Eben
ạ! Nó có thể làm điều đó! Như Sierra, nó có thể làm!’ Rồi giọng Công tước,
pha trộn giữa sự tức giận và nỗi buồn rầu: ‘Blaise, phải dẫn nó về! Nó còn
quá nhỏ. Nó sẽ không quay về.’ Con bé chỉ đủ thời gian để nghĩ, ‘Tại sao Jad

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.