THƯỢC DƯỢC ĐEN - Trang 161

mặt: Ánh mắt lộ rõ vẻ hốt hoảng dưới ánh sáng đèn đường, trán có nếp
nhăn như khi não bộ của cô ta phải làm việc quá sức. Hai tay cô ta run rẩy
nên tôi cầm luôn cả chìa khoá xe và tiền quẳng lên thùng chiếc Packard.
Biết có thể sẽ tìm được manh mối gì đó về mụ tóc ngắn kia tôi nói: “Cô có
thể nói chuyện với tôi ở đây hoặc vào trong phố cũng được, thưa cô
Sprague. Chỉ yêu cầu cô không được nói dối. Cô biết cô ta và nếu cô qua
mặt tôi thì chỗ chúng ta nói chuyện sẽ là đồn cảnh sát và rất nhiều người
biết đến.”

Cô nàng kiêu ngạo cuối cùng cũng phải khuất phục. Tôi nhắc lại: “Ở đây

hay vào phố?” Cô ta mở cửa xe bên mé hành khách ngồi vào và trượt sang
bên dành cho người lái, tôi cùng ngồi vào với cô ta và bật đèn ở bảng điều
khiển để tôi có thể nhìn được nét mặt cô ta. Có mùi da bọc và mùi nước hoa
đã lâu trong xe, tôi nói: “Hãy cho tôi biết cô quen Betty Short trong bao
lâu?”

Madeleine Sprague có vẻ lo lắng. “Sao anh biết là tôi có biết cô ấy?”
“Tối hôm qua cô đã vội vàng bỏ đi khi tôi hỏi người phục vụ quầy bar về

chuyện này. Thế còn Linda Martin, chắc cô cũng biết cô bé chứ?”

Madeleine xoa tay dọc theo vô lăng. “Tất cả chỉ là sự tình cờ. Tôi gặp

Betty và Linda ở quán bar La Verne cuối năm ngoái. Betty nói đó là lần đầu
tiên cô ta đến và sau đó tôi có nói chuyện với cô ấy một lần nữa. Linda thì
tôi có nói chuyện vài lần nhưng cũng chỉ là những chuyện tầm phào ở quán
bar thôi.”

“Chính xác là khi nào vào cuối năm ngoái?”
“Tôi nghĩ là tháng 11.”
“Cô có tình tự với ai trong số họ không?”

Madeleine do dự. “Không.”
“Tại sao không? Chả phải mục đích của các cô khi đến đó là thế?”
“Cùng không hoàn toàn như vậy.”

Tôi đặt tay lên vai cô ta. “Cô có phải lesbian không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.