THƯỢC DƯỢC ĐEN - Trang 162

Madeleine lại dùng thứ giọng Scotland của cha cô ta. “Anh chỉ có thể nói

vậy khi nhìn thấy tôi làm chuyện đó.”

Tôi mỉm cười và vỗ nhẹ lên vai cô ta. “Có nghĩa là cô chỉ chuyện trò tầm

phào với Linda Martin và Betty Short ở quán bar cocktail hai tháng trước
thôi?”

“Đúng, đó chính là những gì tôi muốn nói với anh.”
“Thế thì tại sao cô lại phải vội vàng lẩn đi vào tối hôm qua?”
Madeleine đảo mắt liên tục. “Anh này,” lại thứ giọng Scotland. Tôi nói,

“Đừng giở giọng đó nữa và vào thẳng vấn đề đi.” Cô nàng kiêu ngạo thay
đổi ngay: “Thưa ông, cha tôi là Emmett Sprague. Ông ấy là người đã bỏ
tiền ra xây dựng một nửa khu Hollywood và Long Beach, còn những chỗ
ông ấy không xây dựng thì ông ấy bỏ tiền ra mua. Ông ấy không thích thiên
hạ đàm tiếu về gia đình mình cũng không hề muốn con gái của một ông
trùm bị thẩm vấn về vụ việc của cô nàng Thược dược đen - cũng không
muốn con gái ông ấy là người chủ động đá chân tỏ tình với cô gái đã chết ở
câu lạc bộ dành cho lesbian xuất hiện trên báo. Bây giờ thì anh đã hiểu
chưa?”

Tôi nói: “Có vẻ hào nhoáng quá nhỉ,” và lại vỗ vào vai cô ta.
Madeleine đẩy tay tôi ra và thở dài: “Liệu tên tôi có xuất hiện trong hồ

sơ của cảnh sát và cả những chàng cảnh sát tép riu lẫn đám nhà báo nghiệp
dư cũng đều biết đến?”

“Có thể có mà cũng có thể là không.”

“Vậy thì tôi phải làm gì để giữ kín chuyện đó?”
“Cô phải cho tôi biết vài chuyện.”
“Anh nói cụ thể đi.”

“Trước tiên cô cho tôi biết ấn tượng của cô về Betty và Linda. Cô là

người thông minh - cho tôi biết ý kiến xác đáng của mình đi.”

Madeleine vỗ tay vào vô lăng sau đó lại vỗ vào bảng điều khiển. “Họ

không đi cặp với nhau. Họ chỉ đến quán Hideaway để xin ăn uống.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.