Chương 11
Lee nói: “Cậu có muốn xem phim chiến tranh tối nay ở rạp Wiltern
không? Đang có phim Dempsey, Ketchel, và Greg. Cậu thấy thế nào?”
Chúng tôi đang ngồi đối diện với nhau trong phòng làm việc ở tại Đội
University trực nghe điện thoại. Nhân viên được giao phụ trách nghe điện
thoại về vụ Betty Short này nghỉ ngày Chủ nhật nên chúng tôi phải luân
phiên trực thay. Suốt hơn một giờ qua chúng tôi ngồi nghe và liên tục ghi
chép những lời gợi ý mà người dân gọi đến thông báo, lời chê bai “không
có nghị lực” của Kay vẫn quanh quẩn chi phối chúng tôi. Quay sang nhìn
Lee, tôi thấy mắt cậu ta đã bắt đầu đờ đẫn và tôi biết thuốc Benzedrine đã
hết tác dụng. Tôi nói: “Tớ không thể đi được.”
“Sao không?”
“Tớ có hẹn.”
Lee cười nhăn nhở. “Vậy sao? Với ai thế?”
Tôi không trả lời mà chuyển chủ đề. “Cậu đã làm lành trở lại với Kay
chưa?”
“Rồi, tớ thuê một phòng ở khách sạn El Nido ở góc đường Santa Monica
và đường Wilcox để chứa những thứ đó. Mất chín đô một tuần đấy, nhưng
cũng đáng giá nếu làm cô ấy thoải mái.”
“Ngày mai De Witt sẽ được thả ra đấy. Tớ nghĩ phải gây áp lực đối với
hắn, có thể Vogel và Koenig sẽ làm việc này.”
Lee đá bay sọt rác để dưới chân khiến giấy vụn và vỏ cà phê bay tứ tung
và mọi người xung quanh chú ý. Đúng lúc đó chuông điện thoại reo.