THƯỢC DƯỢC ĐEN - Trang 247

Tôi đứng dậy. Loew lấy một chiếc bánh quy hờ hững nhấm. Fritzie nốc

hết ly rượu, hai tay run lẩy bẩy.

* * *

Khi tôi đến, bọn điên khùng đã sẵn sàng trong bộ quần áo tù, bốn tên bị

trói vào nhau. Hồ sơ mà nhân viên cai tù đưa cho tôi có dán ảnh chân dung
và những thông tin cần chú ý. Anh ta mở cửa và tôi bước vào đối chiếu
khuôn mặt với ảnh.

Paul David Orchard, người thấp nhưng vạm vỡ, mũi rất dài nhưng tẹt,

tóc nâu có bôi sáp thơm. Cecil Thomas Durkin, khoảng 50 tuổi, da ngăm
đen, đầu hói. Charles Michael Issler mắt nâu rất to và sâu, và cuối cùng là
Loren Bidwell (không có tên đệm) đã già, thân hình yếu đuối, run rẩy, da
nổi đầy vết do bị bệnh gan. Nhìn ông ta thảm hại đến mức tôi phải kiểm tra
ảnh và đối chiếu mấy lần cho chắc chắn, xem tiểu sử gạ gẫm trẻ em từ năm
1911 của lão ta tôi biết mình không hề nhầm. “Ra ngoài hết đi. Cuốn gói
hết đồ đạc.”

Bốn tên lẽo đẽo đi ra, dây xích quét lê trên nền nhà. Tôi chỉ cho bọn họ

lối ra bên cạnh đường đi và cả lũ tự mở cửa kéo lê nhau ra bài đậu xe, nhân
viên cai ngục treo biển số cho chúng còn tôi chạy đi lấy xe.

Tôi ngồi phía trước nhìn qua kính chiếu hậu kiểm tra cho đến khi bốn vị

khách quý lên cả. Viên cai ngục khoá cửa phía sau và giơ súng ra hiệu, tôi
nổ máy phóng đi.

Số 1701 đường Nam Alameda nằm ở phía Đông quận Công nghiệp của

Los Angeles, cách khu tạm giam chỉ khoảng một dặm rưỡi. Năm phút sau
tôi đã tìm được đến nơi - đó là một dãy nhà kho vô cùng rộng, địa điểm duy
nhất của khu phố có đèn chiếu sáng phía trước: KOUNTY KING LUNCH -
PHỤC VỤ HẠT LOS ANGELES TỪ NĂM 1923. Tôi dừng xe và bấm còi,
cánh cửa bên dưới tấm biển mở ngay lập tức và đèn cũng tắt, Fritzie Vogel
đang đứng móc tay vào dây lưng chờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.