THƯỢC DƯỢC ĐEN - Trang 260

Tôi gác máy ngồi chờ đợi và nghĩ đến cơ hội được trả thù cho bõ tức. 17

phút sau điện thoại reo, tôi chộp luôn ống nghe: “Anh Russ, thế nào?”

“Hồ sơ thiếu rất nhiều, tôi vừa đích thân kiểm tra. Tất cả đều bị sắp xếp

lộn xộn. Tôi nghĩ có người rút đi gần đây. Fritzie vẫn đang làm việc ở
Phòng giải quyết những vụ trước đây còn Johnny thì đang nghỉ phép, ở đâu
thì tôi chưa biết. Bây giờ cậu giải thích với tôi được chưa?”

Tôi chợt nghĩ ra ý tưởng mới: “Không phải bây giờ. Anh đến đây chúng

ta nói chuyện. Muộn rồi. Nếu tôi không ở đây thì cứ chờ tôi.”

“Bucky…”
“Nói chuyện sau.”

* * *

Buổi chiều hôm đó tôi xin phép nghỉ ốm còn buổi tối thì phạm liền hai

tội đột nhập nhà người khác.

Nạn nhân đầu tiên bị tôi đột nhập thì đang đi làm nhiệm vụ. Tôi gọi điện

cho Phòng quản lý nhân sự mạo danh là nhân viên trả lương của thành phố
xin địa chỉ và số điện thoại nhà anh ta. Anh nhân viên nghe điện thoại dễ
dàng bị lừa. Đến xẩm tối tôi đậu xe mé bên kia đường chỗ mà Johnny
Vogel gọi là nhà.

Đó là ngôi nhà xây bằng gạch vữa trên đường Mentone gần ranh giới

giữa Los Angeles với thành phố Culver, ngôi nhà sơn màu hồng da cam
trong khi đó những nhà bên cạnh toàn sơn màu xanh nhạt. Góc đường có
một bốt điện thoại và tôi đến gọi điện vào để chắc chắn Johnny không có
nhà. Hai mươi hồi chuông đổ nhưng không có ai nhấc máy. Tôi đàng hoàng
bước đến, hộp thư ở tầng một có ghi chữ “Vogel,” tôi nhẹ nhàng nhét sợi
dây thép vào lỗ khoá và bước vào trong.

Tôi hồi hộp run rẩy khi nghĩ đến cảnh con chó nhà họ nhảy bổ vào mình.

Tôi kiểm tra đồng hồ, dự tính chỉ đúng mười phút là quay ra và với tay bật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.