THƯỢC DƯỢC ĐEN - Trang 342

Tôi cảm thấy tức anh ách trong ngực. “Không, chắc chắn là không rồi.

Anh có nhớ tên người mù đó không?”

“Tommy hay gì đó. Cậu ấy có một căn hộ ở nhà trọ VFW Hall ngay phía

dưới dãy nhà này. Nếu cậu ấy mà là kẻ giết người thì chắc tôi có thể chắp
cánh mà bay được.”

Tôi chìa tay ra: “Cảm ơn anh Carmody.”
Chúng tôi bắt tay và Carmody nói thêm: “Nếu cậu tìm ra kẻ giết cô ấy tôi

sẽ chẳng tiếc cậu thứ gì cả.”

Tôi nói: “Tôi sẽ tìm ra,” và cảm thấy dường như đó là thời khắc đẹp đẽ

nhất trong cuộc đời.

Nhà trọ VFW Hall ở bên kia đường, hơi chếch với nhà hát Majestic,

cũng xây bằng gạch, bụi bám đầy. Tôi đi bộ sang bên đó, trong đầu thầm
nghĩ, nói chuyện với anh chàng mù này chỉ là dịp để nhắc lại hình ảnh của
Betty trong đầu tôi.

Tôi đi lên tầng hai và bước đến trước cửa phòng có hộp thư gắn trên

tường ghi tên T. GILFOYLE. Tôi bấm chuông và thấy có tiếng nhạc vọng
ra, trong nhà tối om. Sau đó có một giọng nam giới bên trong. “Xin lỗi, ai
đó?”

“Cảnh sát Los Angeles đây, thưa ông Gilfoyle. Tôi đến vì chuyện liên

quan đến Elizabeth Short.”

Đèn trong nhà bật sáng và tiếng nhạc chấm dứt. Một người đàn ông khá

cao và béo đeo kính đen bước ra mời tôi vào nhà. Nhìn anh ta khá sạch sẽ
gọn gàng trong chiếc áo thể thao kẻ sọc và quần dài nhưng ngôi nhà thì lại
rất bừa bộn, bụi đất bám khắp nơi. Trên tường thỉnh thoảng còn có cả đám
rệp bám.

Tommy Gilfoyle nói: “Cô giáo Braille đọc cho tôi nghe các bài báo của

Los Angeles. Tại sao họ lại nói xấu cô ấy như vậy?”

Tôi giả bộ khéo léo: “Vì họ không hiểu rõ về cô ấy như anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.