THƯỢC DƯỢC ĐEN - Trang 353

Pacific Coast Bell cùng vẫn có thông tin lưu - họ cần lưu thông tin các cuộc
gọi trả tiền trước để tính toán chi phí và giá cả.

Chả còn nghĩ đến mệt nhọc, tôi bám theo mé đường, vượt cả đèn đỏ về

khách sạn El Nido. Tôi đậu xe cạnh một vòi nước và chạy thẳng lên phòng
lấy cuốn sổ tay. Vừa định nhảy ra buồng điện thoại trả tiền trước ngoài
hành lang thì chuông trong đó reo làm tôi giật mình.

“Tôi nghe đây?”
“Anh Bucky phải không? Anh yêu, có phải anh không?”
Madeleine gọi.

“Nghe này, anh chưa thể nói chuyện được với em lúc này.”
“Chúng ta có một cuộc hẹn ngày hôm qua, anh quên sao?”
“Anh phải rời khỏi thành phố. Công việc mà.”

“Lẽ ra anh phải gọi điện cho em. Nếu em không biết anh có chỗ đó để ẩn

náu thì chắc em sẽ nghĩ anh chết rồi.”

“Lạy Chúa, Madeleine!”
“Anh yêu, em cần gặp anh. Ngày mai người ta sẽ tháo tấm biển ở khu

Hollywoodland và phá vài ngôi nhà do cha em xây. Bucky, việc này là của
thành phố, nhưng cha em lại mua chỗ đất đó và xây nhà đứng tên mình.
Ông ấy sử dụng những loại vật liệu xấu nhất, và một điều tra viên của Hội
đồng thành phố đang xem xét việc nộp thuế của cha em. Có người trước kia
là kẻ thù của cha em giờ đã tự tử và để lại cho Hội đồng thành phố một bản
tố cáo các tài sản của cha em…”

Giọng Madeleine cứ đều đều bên tai - ông bố gặp rắc rối, tìm lời động

viên an ủi của ông bạn Bucky. Tôi nói: “Nghe này, anh không thể nói
chuyện được với em lúc này,” và gác máy.

Bây giờ thì đúng là tôi đang làm công việc của một thám tử. Tôi để sẵn

sổ tay và bút bên cạnh sau đó trút hết số tiền xu tôi tích bốn ngày nay vào
máy - khoảng 2 đô la, đủ gọi bốn mươi cuộc. Trước tiên tôi gọi cho người
phụ trách trực đêm của công ty Pacific Coast Bell xin danh sách các cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.