THƯỢC DƯỢC ĐEN - Trang 409

Anh Divight
Em vẫn là kẻ nói dối, người hay chần chừ, nhút nhát. Chúng em quen

nhau được hai tháng rồi và bây giờ em mới dám nói với anh. Nếu lá thư
này không đến được với anh, em sẽ gọi cho Russ Millard hoặc gọi về nhà.
Em muốn nói bằng thư trước.

Dwight, em có mang rồi. Chuyện xảy ra đúng vào khoảng thời gian

khủng khiếp đó, khoảng một tháng trước khi anh ra đi. Vào dịp Giáng sinh
em sẽ sinh, và em muốn giữ đứa con này.

Đây là sự tiến bộ của cô nàng Kay Lake chỉ biết thụt lùi như em. Anh có

thể viết thư hoặc gọi điện cho em không? Anh gọi sớm? Hay ngay bây giờ?

Đó là sự kiện lớn đối với tôi. So với lời tái bút của lá thư trước thì có gì

lạ không? Có bi thương không? Chỉ là chuyện vui.

Em vẫn nghĩ đến Elizabeth Short, đến việc cô ấy đã phá tan cuộc sống

của chúng ta như thế nào, mặc dù chúng ta không hề biết cô ấy là ai. Khi
đến Cambridge (lạy Chúa, em mới yêu những con người đi học ở đây làm
sao!) em mới chợt nhớ ra là cô ấy lớn lên ở gần đây. Em lái xe đến
Medford, dừng lại ăn tối và nói chuyện với một người mù ngồi ở bàn bên.
Em nhắc đến Elizabeth Short. Lúc đầu anh ấy có vẻ buồn nhưng lát sau
anh ấy nói khoảng ba tháng trước có một anh cảnh sát Los Angeles đến
đây tìm kẻ giết “Beth.” Anh ấy tả lại giọng nói và cách phát âm của anh.
Em thấy rất tự hào, nhưng em không nói với anh ấy người cảnh sát kia là
chồng em, bởi vì em không biết anh có còn coi em là vợ không.

Vẫn phân vân,
Kay

Tôi không viết thư trả lời, cũng không gọi điện. Tôi bán ngôi nhà của

Lee Blanchard và bay đi Boston.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.