THƯƠNG - Trang 10

ngang trên lối đi, hay con Here Boy đang liếm vũng nước cạnh chân chị, và
bất chợt Tổ Ấm trải ra, trải ra, trải ra trước mắt chị, và mặc dù chiếc lá nào
của nông trại ấy cũng khiến chị muốn thét lên, nó trải mình ra trong vẻ đẹp
không thẹn thùa trước mặt chị. Không bao giờ nó trông ghê gớm như nó
thật sự ghê gớm và chị tự hỏi phải chăng địa ngục cũng là một chốn xinh
đẹp. Lửa và lưu huỳnh thật đấy, nhưng ẩn giấu trong những lùm cây giăng
mắc. Hai cậu bé đu đưa trên những cây sung dâu đẹp nhất thế gian. Chị xấu
hổ − vì nhớ lùm cây tuyệt vời rì rào trong gió hơn là nhớ hai thằng bé. Dù
chị cố thay đổi, lần nào cây sung dâu cũng thắng bọn trẻ và chị giận ký ức
của mình là vì thế.

Khi nhựa hoa cúc đã sạch hết, chị đi vòng ra trước căn nhà, tiện đường

nhặt giày tất. Như thể chị đang bị trừng phạt thêm nữa vì trí nhớ tệ hại của
mình, Paul D, người đàn ông cuối cùng của Tổ Ấm, đang ngồi trên hàng
hiên cách chị chưa đầy mười lăm thước. Dù không thể lẫn khuôn mặt anh
với ai khác, chị vẫn nói: “Anh đó ư?”

“Phần sót lại của anh.” Anh đứng lên và mỉm cười. “Ngoài chuyện em

đang chân trần, em thế nào, cô bé?”

Tiếng cười của chị trẻ trung và thoải mái. “Chân em bị dính bẩn đằng

kia. Hoa cúc.”

Anh nhăn mặt như đang nếm phải một thìa chất đắng. “Thậm chí anh

không muốn nghe đến nó. Anh vẫn ghét đặc cái thứ ấy.”

Sethe vo tròn tất và nhét chúng vào túi áo. “Anh vào nhà đi.”

“Ngồi ngoài hàng hiên được rồi, Sethe. Ngoài này mát.” Anh lại ngồi

xuống và nhìn cánh đồng cỏ bên kia đường, biết rằng nỗi háo hức trong anh
sẽ lộ ra khẽ khàng.

“Mười tám năm,” chị nói nhỏ.

“Mười tám,” anh lặp lại. “Anh thề anh đã lang thang suốt từng đó năm.

Anh bắt chước em nhé?” Anh hất đầu về phía hai bàn chân chị và bắt đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.