THƯƠNG - Trang 101

cơn đau, một báo hiệu thừa thãi rằng giờ lâm bồn đã đến, làm lưng chị cong
lại.

“Chị làm như thế để làm gì?” Amy hỏi. “Cái đầu của chị không có óc

sao? Ngừng lại ngay, tôi nói ngừng lại, Lu. Chị là thứ ngu nhất trên cõi đời
này. Lu! Lu!”

Sethe không nghĩ ra chỗ nào khác để đi ngoại trừ là vào xuồng. Chị đợi

đến lúc cơn đau dịu bớt. Lại bò trên hai gối, chị vào trong cái xuồng. Nó
chòng chành bên dưới chị và chị chỉ có đủ thời gian dựa hai bàn chân bọc
lá vào băng ghế khi một cơn đau khác làm chị nghẹn thở. Thở hổn hển dưới
bốn ngôi sao mùa hè, chị dạng hai chân qua hai bên chiếc xuồng, vì cái đầu
đã ló ra, trong khi Amy báo cho chị biết, như thể chị chưa biết − như thể
cái xé toạc là những khúc gỗ óc chó trong khung ghế rời ra, hay lằn chớp
xé ngoằn ngoèo trên bầu trời như da thuộc.

Đứa bé bị mắc kẹt không ra được. Mặt ngửa lên và nghẹt thở trong máu

của mẹ nó. Amy thôi cầu xin Jesus và bắt đầu rủa cha của Ngài.

“Rặn đi!” Amy hét.

“Kéo ra,” Sethe thì thào.

Và đôi tay mạnh mẽ làm việc lần thứ tư, không quá sớm chút nào, vì

nước sông, thấm qua bất cứ lỗ nào nó muốn, đã dâng ngang hông Sethe.
Chị với một tay về phía sau và nắm sợi dây thừng trong khi Amy bấu tay
vào đầu đứa bé. Khi một bàn chân nhô lên từ lòng sông và đá vào đáy
xuồng và mông Sethe, chị biết chuyện đã xong và tự cho phép mình ngất đi
một lúc. Tỉnh lại, chị không nghe thấy tiếng khóc, chỉ có tiếng ầu ơ vỗ về
của Amy. Một lúc lâu không có động tĩnh gì, họ cùng tưởng họ đã mất nó.
Đột nhiên Sethe cong người lại và cái nhau phọt ra. Rồi đứa bé rên nho nhỏ
và Sethe nhìn. Ở bụng nó là năm mươi phân cuống rốn và nó run rẩy trong
không khí buổi tối đang lạnh dần. Amy quấn váy của cô xung quanh nó và
hai người đàn bà ướt, nhớp nháp leo lên bờ để xem, thật ra, ý Chúa như thế
nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.