THƯƠNG - Trang 99

“Cá với chị nhé. Chị mà qua khỏi đêm nay, chị qua khỏi luôn.” Amy sắp

xếp lại những chiếc lá cho Sethe được êm hơn và cô quỳ xuống để xoa bóp
hai bàn chân sưng lần nữa. “Xoa hai chân cho kỹ,” cô nói, và khi Sethe hít
hơi vào qua hàm răng, cô nói, “Im nào. Chị phải ngậm miệng lại.”

Cẩn thận tránh cái lưỡi, Sethe cắn môi và để hai bàn tay tốt lành làm việc

trong điệu nhạc “Vì thế, ong ơi, hát dịu dàng và ong ơi, hát nho nhỏ.” Sau
đó, Amy đến phía bên kia chái, ngồi xuống, nghiêng đầu và kết bím tóc,
nói: “Đừng chết trong đêm nay đó, chị nghe không? Tôi không muốn thấy
bộ mặt đen xấu xí của chị theo ám tôi. Nếu chị có chết thật, thì chị đi đâu
mất biệt để tôi không thấy chị, nghe không?”

“Tôi nghe,” Sethe nói. “Tôi sẽ gắng, cô ạ.”

Sethe không hề nghĩ mình sẽ còn nhìn thấy một cái gì nữa trên thế gian

này, bởi thế khi chị cảm thấy mấy ngón chân chọc vào hông, chị phải mất
một lúc để thức dậy từ giấc ngủ chị đã nghĩ là cái chết. Chị ngồi dậy, cứng
đơ và run rẩy, trong khi Amy nhìn cái lưng chảy nước của chị.

“Coi ghê như quỷ,” Amy nói. “Nhưng chị qua khỏi. Chúa ơi đến mà coi,

Lu qua khỏi. Nhờ tôi đó. Tôi giỏi chữa bệnh. Chị đi nổi không?”

“Cách nào thì tôi cũng phải đi tiểu.”

“Chị đi thử xem.”

Sethe đi không khá lắm, nhưng đi được, và thế là chị khập khiễng, đầu

tiên dựa Amy, rồi một cây non.

“Tôi làm được đó. Tôi chữa bệnh hay há?”

“Ờ,” Sethe nói, “cô giỏi lắm.”

“Mình phải đi khỏi ngọn đồi này. Đi nào. Tôi dẫn chị đi xuống bờ sông.

Chắc chị muốn vậy. Còn tôi, tôi đi đến con đường lớn. Dẫn tôi thẳng tới
Boston. Cái gì đầy trên áo chị vậy?”

“Sữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.