THƯƠNG - Trang 110

nghe thấy. Một người phụ nữ lùn, trẻ tuổi, mang một bao tải, chào chị.

“Tôi đã thấy dấu hiệu hồi lâu rồi,” chị nói. “Nhưng tôi không đến nhanh

hơn được.”

“Dấu hiệu gì?” Sethe hỏi.

“Stamp để cửa cái chuồng lợn mở ra khi có người vượt sông. Nếu là trẻ

con ông buộc thêm một miếng giẻ trắng trên cây cột.”

Chị quỳ xuống và dốc cạn cái bao. “Tôi tên là Ella,” chị nói, lấy trong

bao ra một cái chăn len, một miếng vải, hai củ khoai lang nướng và một đôi
giày đàn ông. “Chồng tôi là John đang ở ngoài kia. Chị đang đi đâu?”

Sethe nói với chị về Baby Suggs, nơi chị đã gửi ba đứa con đến.

Ella buộc chặt một dải vải xung quanh rốn đứa nhỏ trong khi chị lắng

nghe để tìm những lỗ hổng − những điều người chạy trốn không nói; những
câu hỏi họ không hỏi. Chị cũng lắng nghe để biết những người không được
gọi tên, không được nhắc đến đã ở lại phía sau. Chị giũ đôi giày đàn ông
cho sạch sạn và tìm cách nhét chân Sethe vào. Chúng không vừa chân
Sethe. Buồn rầu, họ xẻ dọc đôi giày xuống tận gót, thật lòng hối tiếc vì đã
phá hỏng một vật quý giá dường ấy. Sethe mặc áo khoác của cậu bé trai,
không dám hỏi xem có tin gì về bọn trẻ hay không.

“Tụi nó đã đến nơi,” Ella nói. “Stamp đưa phà chở vài người trong nhóm

ấy. Đưa họ đến Bluestone. Không xa mấy.”

Tràn ngập lòng biết ơn, Sethe không thể nghĩ ra điều gì để làm, vì thế chị

bóc một củ khoai, ăn và ọe ra vì nghẹn và ăn thêm nữa trong nỗi vui mừng
thầm lặng.

“Gặp chị tụi trẻ chắc sẽ mừng lắm,” Ella nói. “Đứa nhỏ này sinh lúc

nào?”

“Hôm qua,” Sethe nói, lau mồ hôi ở dưới cằm chị. “Tôi mong cho nó qua

khỏi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.