THƯƠNG - Trang 113

Sethe ngước mắt lên. “Khoan đã,” chị nói. “Mẹ xem thử xem cái buộc

trong váy lót có còn không.”

Baby Suggs lần tay từ từ trên lớp vải hư rách và thấy cái gì sờ giống như

mấy hòn sỏi. Bà giơ chúng về phía Sethe. “Quà đưa tiễn?”

“Quà cưới.”

“Có thêm chú rể thì tốt biết mấy.” Bà nhìn đăm đăm vào bàn tay mình.

“Con nghĩ cái gì đã xảy đến với nó?”

“Con không biết,” Sethe nói. “Anh ấy không có mặt ở chỗ anh ấy hẹn

gặp. Con phải đi. Phải đi.” Sethe nhìn đôi mắt ngái ngủ của cô bé đang bú
một lúc rồi nhìn mặt Baby Suggs. “Anh ấy sẽ đến được. Nếu con qua được,
Halle chắc chắn làm được.”

“Vậy con đeo đôi hoa tai lên đi. Có thể chúng sẽ soi đường cho Halle.”

Tin rằng con mình đã chết, bà đưa hai viên đá cho Sethe.

“Con cần xỏ lỗ tai.”

“Để mẹ làm cho,” Baby Suggs. “Ngay sau khi con khỏe lại.”

Sethe lắc hai chiếc hoa tai kêu leng keng cho cô bé hình-như-đã-biết-bò?

vui, cô bé với tay đòi chúng mãi.

Ở Chỗ Quang, Sethe tìm thấy hòn đá thuyết giảng lúc xưa của Baby

Suggs và nhớ lại mùi lá mục rữa ra trong ánh nắng, những tiếng chân rầm
rập và những tiếng hét rứt hạt dẻ ra khỏi cành. Có trái tim của Baby Suggs
lo toan, mọi người để mình buông thả.

Sethe có hai mươi tám ngày − hành trình của một tuần trăng − của cuộc

sống không nô lệ. Hai mươi tám ngày từ dòng nước dãi trong ngần cô bé
nhỏ xuống mặt chị cho đến khi dòng máu nhờn của nó ướt hai tay chị.
Những ngày hồi phục, trò chuyện thật tình và dễ dàng. Những ngày có bè
bạn: biết tên bốn mươi, năm mươi người da đen khác, quan điểm, thói quen
của họ, nơi họ đã ở và chuyện họ đã làm, cảm thấy niềm vui và nỗi buồn
của họ chung với niềm vui và nỗi buồn của chị đã làm niềm vui tăng lên và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.