THƯƠNG - Trang 121

sau cầu thang sau khi Thương đã cứu lấy cái cổ của chị và bây giờ sẵn sàng
đặt bàn tay mình vào tay chị.

Thương quay người bỏ đi. Denver chưa về, hay nó đang đợi đâu đó bên

ngoài. Thương đi tìm Denver, dừng lại để nhìn một con chim hồng y
chuyền từ cành lớn sang cành nhỏ. Cô lần theo điểm đỏ như máu di chuyển
giữa những chiếc lá cho đến khi cô mất dấu nó, nhưng cô tiếp tục bước,
giật lùi, vẫn còn thèm khát thêm một cái nhìn nữa.

Cuối cùng cô quay người và chạy qua khu rừng đến dòng suối. Đứng gần

bờ nước cô ngắm bóng mình phản chiếu dưới nước. Khi khuôn mặt của
Denver đến kề bên khuôn mặt cô, họ nhìn nhau chăm chăm trong làn nước.

“Chị đã làm điều đó, em nhìn thấy chị,” Denver nói.

“Cái gì?”

“Em thấy mặt chị. Chị làm mẹ nghẹt thở.”

“Chị không làm thế.”

“Chị nói với em chị thương mẹ.”

“Chị chữa lành cho bà, phải không hả? Không phải chị đã chữa lành cổ

của bà sao?”

“Là sau đó. Sau khi chị đã bóp cổ mẹ.”

“Chị hôn vào cổ bà. Chị không có bóp cổ bà. Vòng sắt bóp cổ bà.”

“Em nhìn thấy chị.” Denver chụp lấy cánh tay Thương.

“Coi chừng đấy,” Thương nói và, giật tay ra, hết sức chạy vượt lên dọc

theo dòng suối reo ở phía bên kia khu rừng. 

Còn lại một mình, Denver tự hỏi phải chăng nó đã lầm. Nó và

Thương đang đứng thì thầm trong lùm cây, trong khi Sethe ngồi trên tảng
đá. Denver biết Baby Suggs thường thuyết giảng ở Chỗ Quang, nhưng khi
ấy nó còn bé tí. Nó không nhớ Chỗ Quang như thế nào, vì nó chưa bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.