THƯƠNG - Trang 13

“Anh có thể ở qua đêm, Paul D.”

“Em mời có vẻ không nhiệt tình lắm.”

Sethe liếc nhìn cánh cửa đóng sau vai anh. “Ồ, em thật lòng chứ. Em chỉ

mong anh không chê nhà em thôi. Vào nhà đi anh. Nói chuyện với Denver
trong khi em nấu món gì đấy cho anh.”

Paul D buộc hai chiếc giày vào nhau, vắt chúng lên vai và bước theo chị

qua cánh cửa, thẳng vào một vùng ánh sáng đỏ nhấp nhô gợn sóng làm anh
đứng sững lại.

“Em có khách à?” Anh thì thầm, mày nhíu lại.

“Khi có khi không,” Sethe nói.

“Trời ơi,” Anh lùi qua cửa trở lại hàng hiên. “Em có ác quỷ gì ở đây

vậy?”

“Không phải ác, chỉ buồn thôi. Coi nào. Anh vào đi.”

Lúc ấy anh mới nhìn kỹ chị. Kỹ hơn lúc chị đi vòng quanh góc nhà trên

đôi chân bóng ướt, một tay cầm giày tất, tay kia nhấc váy. Vợ của Halle −
người có đôi mắt sắt đá cùng với nghị lực sắt đá. Ở Kentucky anh chưa bao
giờ thấy tóc chị. Khuôn mặt chị, dù già hơn mười tám năm trước, khi anh
nhìn thấy chị lần cuối, bây giờ ôn hòa hơn. Nhờ mái tóc. Một khuôn mặt
tĩnh lặng đến bối rối; đồng tử cùng màu với làn da trên khuôn mặt lặng lẽ
thường làm anh nghĩ đến một chiếc mặt nạ được lòng nhân từ khoan cho
hai lỗ mắt. Vợ của Halle. Năm nào cũng mang thai, kể cả năm chị ngồi bên
đống lửa bảo anh rằng chị sẽ trốn đi. Chị đã gửi ba đứa con cùng với đám
trẻ trong đoàn xe da đen sắp vượt sông. Chúng sẽ được để lại chỗ mẹ Halle
ở gần Cincinnati. Ngay cả trong căn chòi nhỏ xíu ấy, lúc chị nghiêng người
gần lửa đến nỗi người ta có thể ngửi thấy hơi nóng trong áo chị, mắt chị
không phản chiếu một tia sáng nào. Chúng thăm thẳm như hai miệng giếng
làm anh bối rối khi nhìn vào. Dù đã được khoan lỗ, chúng vẫn cần được
che đậy, phủ hàng mi, mang dấu hiệu nào đấy để báo cho người ta biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.