THƯƠNG - Trang 144

cô, và nếu Thương đối diện với nó, nó sẽ hít thật sâu làn hơi ngọt từ miệng
cô. Nếu không, nó sẽ phải thỉnh thoảng nhổm người qua người cô để hít
một hơi. Vì bất cứ điều gì cũng tốt hơn cơn đói nguyên thủy − khoảng thời
gian không có âm thanh nào lọt qua, sau khi nó có một năm với chữ i nhỏ
tuyệt vời, những câu chuyện nở như ngô rang và tình bầu bạn cùng những
đứa trẻ khác. Bất cứ điều gì cũng tốt hơn sự yên lặng ấy khi cô trả lời dấu
hiệu bằng tay và không màng đến những cái mấp máy của đôi môi. Khi nó
nhìn thấy tất cả mọi thứ nhỏ nhặt và những màu sắc rực lên đập vào mắt.
Nó sẽ bỏ qua những hoàng hôn rực rỡ nhất, những ngôi sao lớn như cái đĩa
ăn và tất cả máu của mùa thu và vui lòng với màu vàng nhợt nhạt nhất nếu
màu vàng ấy là từ Thương của nó. 

Bình nước táo nặng, nhưng chiếc bình ấy lúc nào cũng nặng, ngay cả lúc

cạn không. Denver có thể mang chiếc bình dễ dàng, nhưng nó nhờ Thương
giúp. Bình nước ở trong nhà lạnh bên cạnh đường đen và ba cân pho mát
cứng như xương. Giữa sàn nhà là một tấm nệm rơm phủ giấy báo, dưới
chân tấm nệm là một tấm chăn. Tấm nệm đã được dùng để ngủ gần một
tháng, cho dù tuyết đã đến cùng với mùa đông thật sự.

Lúc ấy là buổi trưa, bên ngoài rất sáng, bên trong thì không. Vài tia nắng

xuyên qua mái và tường nhà, nhưng một khi đã lọt vào chúng quá yếu
không thể tự di dịch. Bóng tối mạnh mẽ hơn và nuốt chửng lấy chúng như
nuốt những con cá mồi.

Cánh cửa đóng sập lại. Denver không biết Thương đang đứng ở đâu.

“Chị ở đâu?” nó thì thầm bằng giọng cười cợt.

“Ở đây,” Thương nói.

“Ở đâu?”

“Đến tìm chị đi,” Thương nói.

Denver giơ tay phải ra và bước một hai bước. Nó vấp và ngã xuống tấm

nệm rơm. Mấy tờ báo sột soạt dưới sức nặng của nó. Nó lại cười. “Ồ, khỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.