THƯƠNG - Trang 146

“Đừng,” nó nói giữa những cái nuốt nước bọt khó khăn. “Đừng. Đừng

trở về đấy.”

Chuyện này còn tệ hơn lúc Paul D đến I24 và nó nhỏ lệ vào bếp lò vì

cảm thấy bất lực. Lần này còn tệ hơn. Lúc ấy nó khóc cho chính mình. Bây
giờ nó khóc vì nó đã mất chính mình. Cái chết chỉ là một lần nhịn ăn so với
chuyện này. Nó có thể cảm thấy bề dày của mình mỏng dần đi, tan vào
trong khoảng không. Nó túm tóc hai bên thái dương giật mạnh và chặn sự
tan chảy của mình trong chốc lát. Hai hàm răng nghiến chặt, Denver thôi
nức nở. Nó không ra mở cửa vì không còn thế giới ngoài kia. Nó quyết
định ở lại trong nhà lạnh và để bóng tối nuốt chửng lấy nó như đã nuốt
những con cá mồi ánh sáng ở trên cao. Nó sẽ không chịu đựng cảnh thêm
một người bỏ đi, thêm một trò gian trá nữa. Như khi tỉnh dậy và không thấy
người anh này rồi người anh kia ở chân giường đang chọc chân vào xương
sống nó. Như lúc đang ngồi ở bàn ăn củ cần và để dành rượu cho bà nội
uống thì thấy bàn tay mẹ nó đặt trên cánh cửa phòng khách và nghe giọng
mẹ nói, “Denver, bà Baby Suggs mất rồi.” Và khi nó bắt đầu lo lắng chuyện
sẽ ra sao nếu Sethe chết hay Paul D mang mẹ nó đi, một giấc-mơ-thành-sự-
thật xảy ra rồi biến mất, bỏ nó lại trên một đống báo trong bóng tối.

Không có tiếng chân báo hiệu cô đến, nhưng cô ở đấy, đứng ở chỗ trước

đó Denver đã nhìn và không thấy ai. Và mỉm cười.

Denver chụp gấu váy Thương. “Em tưởng chị đã bỏ em. Em tưởng chị

đã về chỗ ấy.”

Thương mỉm cười, “Chị không muốn chỗ ấy. Đây là chỗ chị ở.” Cô ngồi

xuống tấm nệm rơm, vừa cười vừa nằm xuống và nhìn lên những khe sáng
trên đầu.

Denver len lén bấu và giữ chặt một mảnh váy của Thương trong tay.

Cũng may là nó làm thế, vì Thương đột ngột ngồi dậy.

“Cái gì vậy?” Denver hỏi.

“Nhìn kìa,” cô chỉ những khe sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.