THƯƠNG - Trang 151

“Em phải đi rửa chảo,” chị nói, “rồi em ra ngay.”

Anh gật đầu và chị quay trở vào bếp.

Mấy con chó lặng lẽ ăn và Paul D nghĩ ít nhất chúng cũng lấy được thứ

chúng đến đây tìm, và nếu chị có đủ cho chúng…

Tấm khăn trên đầu chị bằng len nâu và chị vén nó vòng quanh chân tóc

để che gió.

“Anh tan việc sớm à?”

“Anh xin nghỉ sớm.”

“Có chuyện gì không?”

“Cũng có,” anh nói và lau miệng.

“Không phải là anh bị mất việc chứ?”

“Không, không. Họ có nhiều việc. Anh chỉ…”

“Ưm?”

“Sethe, em sẽ không thích điều anh sắp nói.”

Lúc đó chị dừng bước và quay mặt về phía anh và ngọn gió đáng ghét.

Một người đàn bà khác sẽ nheo mắt hay ít nhất chảy nước mắt nếu bị gió
quất vào mặt như Sethe. Một người đàn bà khác có thể ném cho anh một
cái nhìn lo lắng, van xin, thậm chí giận dữ, vì điều anh nói quả thật nghe
như phần đầu của câu Chào em, anh đi. 

Sethe bình tĩnh nhìn anh không rời mắt, đã sẵn sàng chấp nhận, buông đi

hay tha lỗi cho một người đàn ông cần giúp đỡ hoặc bị rắc rối. Đồng ý
trước, nói được, không sao, vì chị không tin bất cứ duyên cớ nào − về lâu
về dài − có thể là đủ. Và lý do nào cũng được. Không có lỗi. Không ai có
lỗi.

Anh biết chị đang nghĩ gì và mặc dù chị không đúng − anh không định

rời xa chị, sẽ không bao giờ muốn rời xa chị − điều anh nghĩ đến và định kể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.