THƯƠNG - Trang 152

cho chị nghe sẽ còn tệ hơn. Vì thế, khi anh thấy trong mắt chị nỗi mong đợi
giảm đi, nỗi buồn không trách móc, anh không nói được. Anh không nói
được với người đàn bà không nheo mắt trong gió, “Anh không phải là đàn
ông.”

“Rồi, nói đi, Paul D, dù em thích hay không cũng vậy.”

Vì anh không thể nói điều định nói, anh nói điều anh không biết mình đã

nghĩ đến. “Anh muốn em có thai, Sethe. Em chịu không?”

Bây giờ chị cười và anh cũng cười.

“Anh đến đây để hỏi em chuyện ấy? Anh thật là đồ điên. Anh nghĩ đúng

đấy. Em không thích. Anh không nghĩ là em đã quá già để có con sao?” Chị
luồn những ngón tay chị vào tay anh cho cả thiên hạ thấy, như những chiếc
bóng nắm tay bên lề đường.

“Em suy nghĩ đi,” anh nói. Và đột nhiên đấy là một giải pháp: một cách

níu giữ chị, chứng minh đàn ông tính của anh và phá bùa phép của con nhỏ
− cùng một lúc. Anh áp những đầu ngón tay của Sethe lên má. Chị cười,
giằng tay ra, sợ có người đi ngang ngõ nhìn thấy họ không đứng đắn ở chốn
công cộng, giữa ban ngày ban mặt, trong gió.

Dù thế, anh có thêm chút thời gian, thật ra là mua nó, và hy vọng giá anh

phải trả sẽ không làm anh lụn bại. Như thể trả cho một buổi chiều bằng
từng đồng cắc của cuộc đời sắp đến.

Họ thôi đùa, buông tay và co ro khi rời con ngõ đến đường lộ. Ở đấy gió

nhẹ hơn nhưng cái lạnh khô nó để lại khiến khách bộ hành bước nhanh,
cứng ngắc trong áo choàng. Không có một người đàn ông nào đứng dựa
vào khung cửa hay cửa sổ mặt tiền các tiệm. Bánh những chiếc xe ngựa
giao thức ăn gia súc hay gỗ rít lên như thể bị thương. Ngựa cột trước quán
rượu run rẩy và nhắm mắt. Bốn người phụ nữ, đi từng nhóm hai người, đến
gần, giày gõ ồn ào trên lối đi lót gỗ. Paul D chạm vào khuỷu tay Sethe để
dẫn chị bước ra đất bên ngoài những tấm ván, nhường cho mấy người phụ
nữ đi qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.