Garner nơi không ai đánh đập bà (hay làm bà có bầu), bà lắng nghe người
đàn bà da trắng hát nho nhỏ khi làm việc, nhìn mặt bà ta sáng lên khi ông
Garner bước vào và nghĩ, cuộc sống ở đây tốt hơn, nhưng mình thì không
tốt hơn. Bà thấy dường như gia đình Garner có một kiểu nô lệ đặc biệt, đối
xử với nô lệ như nhân công, lắng nghe điều họ nói, dạy điều họ muốn biết.
Và ông không dùng bọn con trai của ông để gây giống. Không bao giờ
mang chúng đến căn nhà gỗ của bà với lệnh “ngủ với nó,” như người ta đã
làm lúc ở Carolina, hay cho thuê chúng để gây giống ở những nông trại
khác. Điều ấy khiến bà ngạc nhiên và vui lòng, nhưng nó cũng khiến bà lo
lắng. Ông sẽ lựa chọn phụ nữ cho chúng hay ông nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra
khi bọn con trai đối mặt với bản năng của chúng? Ông đang đùa với lửa và
chắc chắn ông biết thế. Thật ra, lệnh của ông rằng chúng không được rời Tổ
Ấm ngoại trừ khi có ông đi cùng không hẳn là vì luật pháp, mà vì mối họa
của nô lệ gây giống khi đi rong bên ngoài không có chủ đi kèm.
Baby Suggs nói ít hết mức vì gốc lưỡi của bà còn nói được gì? Vì thế,
thấy người nô lệ mới dù lặng lẽ nhưng rất được việc, người đàn bà da trắng
hát nho nhỏ một mình trong khi làm việc.
Khi ông Garner đồng ý với dàn xếp của Halle, và khi chuyện bà được tự
do có vẻ quan trọng với Halle hơn bất kỳ chuyện gì khác trên đời, bà để
người ta đưa bà qua sông. Giữa hai điều khó khăn − đứng trên đôi chân cho
đến khi gục ngã hay rời xa đứa con cuối cùng và có lẽ duy nhất còn sống −
bà chọn điều khó khăn sẽ làm cho anh vui, và không bao giờ hỏi anh câu bà
tự hỏi mình: Để làm gì? Người đàn bà nô lệ quá sáu mươi tuổi bước đi như
con chó ba chân cần tự do để làm gì? Và khi bà đặt chân lên mảnh đất tự do
bà không tin nổi rằng Halle biết điều mà bà không biết, rằng Halle, chưa
bao giờ thở một hơi thở tự do, biết không có điều gì giống như vậy trên thế
gian. Điều ấy khiến bà sợ hãi.
Có chuyện gì đó. Chuyện gì? Chuyện gì? Bà tự hỏi. Bà không biết mình
trông như thế nào và không tò mò. Nhưng đột nhiên bà nhìn thấy hai bàn
tay mình và nghĩ với sự sáng suốt đơn giản đến sững sờ, “Hai bàn tay này