THƯƠNG - Trang 173

“Dạ có, ông cho phép,” bà nói, và nghĩ, Nhưng ông giữ con trai tôi và tôi

thì đã suy bại rồi. Ông sẽ còn cho mướn nó để trả nợ của tôi sau khi tôi
chầu Trời lâu rồi.

Woodruff, họ nói, sẽ chở bà ra đấy, họ nói, và cả ba biến mất sau cánh

cửa bếp.

“Bây giờ con phải nấu bữa tối,” Janey hói.

“Bà phụ cho,” Baby Suggs nói. “Con thấp bé quá không với đến ngọn

lửa được.”

Trời đã tối khi Woodruff tặc lưỡi bảo con ngựa đi nước kiệu. Anh ta còn

trẻ với bộ râu rậm và một vết bỏng trên hàm bộ râu không che được.

“Anh sinh ra ở đây?” Baby Suggs hỏi anh.

“Dạ không. Ở Virginia. Con ở đây được chừng hai ba năm.”

“À.”

“Bà sẽ đến một căn nhà đẹp. Lớn nữa. Trước kia có một mục sư ở đấy và

cùng gia đình. Mười tám người con.”

“Lạy Chúa tôi. Họ đi đâu rồi?”

“Illinois. Giám mục Allen cho ông một xứ đạo trên đó. Một xứ đạo lớn.”

“Có nhà thờ nào ở quanh đây không? Tôi chưa vào nhà thờ mười năm

rồi.”

“Tại sao?”

“Không có cái nào. Tôi không thích chỗ trước chỗ vừa rồi, nhưng cách

này hay cách khác tôi cũng đi nhà thờ mỗi Chủ nhật. Tôi dám cá là bây giờ
Chúa quên mất tôi rồi.”

“Bà nên đến gặp mục sư Pike. Ông sẽ giúp bà làm quen lại với Chúa.”

“Tôi không cần ông. Tôi có thể tự làm quen. Điều tôi cần ông giúp là

làm quen lại với con tôi. Tôi đoán là ông biết đọc biết viết?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.