THƯƠNG - Trang 174

“Dĩ nhiên rồi.”

“Tốt, vì tôi phải bươi móc nhiều.” Nhưng tin tức họ lùng được chẳng có

bao nhiêu và bà bỏ cuộc. Sau hai năm nhờ ông mục sư viết thư, hai năm
giặt giũ, may vá, đóng hộp, đóng giày, làm vườn và ngồi trong nhà thờ, bà
chỉ biết được là chỗ Whitlow không còn nữa và người ta không thể viết thư
cho “một người đàn ông tên Dunn” nếu người ta chỉ biết rằng ông đi về
miền Tây. Dù sao, tin lành là Halle đã lấy vợ và sắp có con. Bà tập trung
vào tin lành ấy và lối thuyết giảng riêng của bà, quyết định sẽ làm gì với
trái tim bắt đầu đập vào giây phút bà vượt qua sông Ohio. Và bà thành
công, khá thành công, cho đến khi bà trở nên kiêu hãnh và để mình bị
choáng ngợp bởi hình ảnh của con dâu và lũ con của Halle − một đứa sinh
dọc đường − và mở tiệc dâu đen ăn mừng lớn hơn cả lễ Giáng sinh. Bây giờ
bà đứng trong vườn ngửi mùi chê trách, cảm thấy một điều đen tối sắp đến,
và thấy những chiếc giày cổ cao với hình dáng bà không thích chút nào.
Không một chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.