THƯƠNG - Trang 181

17

Đấy không phải là miệng chị.

Ai không biết chị, hay có thể người nào chỉ thoáng nhìn thấy chị qua lỗ

nhìn ở quán ăn, có thể nghĩ đấy là miệng chị, nhưng Paul D biết rõ hơn thế.
Ôi chao, một thoáng gì đấy quanh vầng trán − nỗi yên ả − làm người ta
thoáng nghĩ đến chị. Nhưng không cách gì người ta có thể lầm đấy là
miệng chị và anh nói thế. Bảo Stamp Paid, đang nhìn kỹ anh.

“Tôi không biết. Tôi thấy không giống. Tôi biết miệng Sethe và miệng

Sethe không phải như thế này.” Anh dùng những ngón tay vuốt phẳng mẩu
báo cắt và nhìn nó, không bối rối chút nào. Từ vẻ nghiêm trang của Stamp
khi ông mở tờ báo, những ngón tay nhẹ nhàng khi ông vuốt những lằn gấp
cho phẳng ra, đầu tiên trên hai đầu gối ông, rồi trên nắp mấy thùng gỗ xếp
đống, Paul D biết rằng nó phải làm anh rối tung rối mù lên. Rằng điều viết
trong ấy phải làm anh chấn động.

Mấy con lợn đang kêu trong cũi. Cả ngày Paul D, Stamp Paid và hai

mươi người nữa đã đẩy và thúc đám lợn từ kênh đào đến bờ đến cũi đến lò
mổ. Mặc dù giờ đây, khi nông dân trồng lúa đã đi về miền Tây, Saint-Louis
và Chicago nắm phần lớn thương trường, Cincinnati vẫn là cảng lợn trong
trí của những người dân Ohio. Việc chính của nó là nhận, giết và chở ngược
dòng những con lợn mà dân phương Bắc không muốn thiếu trong cuộc
sống. Khoảng một tháng vào mùa đông, bất cứ kẻ lưu lạc nào cũng có việc
nếu hắn có thể hít thở mùi hôi thối của lòng lợn và đứng suốt mười hai
tiếng, những khả năng Paul D đã được huấn luyện xuất sắc.

Một chút phân lợn vẫn còn trên ủng của anh, dù anh đã rửa khắp nơi anh

có thể với đến, và anh cảm thấy nó khi anh đứng đấy với nụ cười nhạt
khinh khỉnh cong trên khóe môi. Thường anh để ủng trong nhà kho, mang
giày đi bộ và vào góc thay đồ thường ngày trước khi anh về nhà. Con
đường về nhà dẫn anh qua ngay giữa một nghĩa trang xưa cũ như bầu trời,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.