THƯƠNG - Trang 185

Vì vậy Stamp Paid không nói cho anh nghe chị đã lao đi như thế nào,

chụp lấy mấy đứa con như một con ưng đang bay, mặt chị giống như có mỏ
như thế nào, tay chị giống móng vuốt như thế nào, chị giữ chúng bằng đủ
cách: một đứa trên vai, một đứa dưới nách, một đứa nắm tay, đứa kia bị hét
đuổi về phía kho củi lúc ấy chỉ còn đầy ánh nắng và mạt cưa vì củi đã hết.
Bữa tiệc đã dùng hết củi, đấy là lý do tại sao ông đang bổ thêm. Không có
gì ở trong nhà kho ấy, ông biết vì ông đã vào đấy lúc sáng sớm. Không có
gì ngoài ánh nắng. Ánh nắng, mạt cưa, cái xẻng. Cái rìu chính ông đã lấy
ra. Không còn gì khác trong ấy ngoại trừ cái xẻng − và dĩ nhiên là cái cưa.

“Ông quên rằng tôi biết cô ấy trước kia,” Paul D đang nói, “Hồi còn ở

Kentucky. Khi cô ấy còn là con gái. Đâu phải tôi chỉ mới quen cô ấy vài
tháng trước. Tôi đã biết cô ấy lâu lắm. Và tôi có thể nói chắc chắn với ông:
đây không phải miệng cô ấy. Có thể nhìn giống, nhưng không phải.”

Vì thế Stamp Paid không nói nữa. Thay vì thế ông hít vào và cúi xuống

cái miệng không phải của chị và chậm rãi đọc những chữ Paul D không đọc
được. Và khi ông đọc xong, Paul D nói mạnh mẽ hơn lần đầu, “Tôi xin lỗi
ông, Stamp. Phải có lầm lẫn đâu đó vì nó không phải là miệng cô ấy.”

Stamp nhìn vào mắt Paul D và thấy sự vững tin êm dịu làm ông gần như

tự hỏi mười tám năm về trước chuyện có thật sự xảy ra không, rằng trong
khi ông và Baby Suggs đang nhìn sai hướng, một cô gái nô lệ nhỏ nhắn
xinh đẹp đã nhận ra một cái mũ và bỏ chạy về phía kho củi để giết các con
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.