THƯƠNG - Trang 200

Cẩu thả, vội vã, chị quăng giày ra xung quanh. Chị tìm thấy một lưỡi

giày trượt − của đàn ông.

“Ôi dào,” chị nói.”Mình thay phiên. Một người hai giày trượt, một người

một giày trượt và giày thường cho người kia.”

Không ai thấy họ ngã.

Nắm tay, chống đỡ cho nhau, họ xoay tròn trên băng. Thương mang đôi

giày trượt, Denver mang một chiếc giày trượt, lướt một chân qua lớp băng
trơn láng. Sethe nghĩ hai chiếc giày của chị sẽ giữ cho chị vững vàng và
giúp chị bám vào mặt băng. Chị đã lầm. Bước hai bước lên trên mặt dòng
suối, chị mất thăng bằng và ngã ngồi xuống. Hai cô gái, cười thét lên, nhập
bọn với chị trên mặt băng. Sethe cố đứng dậy và khám phá ra không những
chị có thể xoạc chân ngang ra, mà làm như thế còn làm đau. Xương chị trồi
lên ở những chỗ không ngờ và tiếng cười cũng thế. Trượt theo vòng tròn
hay đường thẳng, cả ba người không thể đứng thẳng hết một phút, nhưng
không ai thấy họ ngã.

Mỗi người dường như đang giúp hai người kia đứng thẳng, thế nhưng

mỗi cú ngã tăng gấp đôi niềm vui thích của họ. Cây sồi và thông xào xạc
hai bên bờ bao quanh họ và thấm đẫm tiếng cười của họ trong khi họ chống
chọi với trọng lực của quả đất để nắm lấy tay nhau. Váy họ mặc bay tung
như những đôi cánh và da họ đổi thành màu xám chì trong cái lạnh và ánh
sáng đang phai.

Không ai thấy họ ngã.

Cuối cùng, mệt nhoài, họ đặt lưng nằm xuống và thở dốc. Bầu trời trên

đầu họ là một cõi khác. Những ngôi sao mùa đông, gần đến nỗi như liếm
được, đã mọc trước hoàng hôn. Trong một lúc, khi nhìn lên, Sethe bước vào
sự an bình mà chúng trao tặng. Rồi Denver đứng dậy và thử lướt một mình
một đường dài. Mũi chiếc giày trượt duy nhất của nó đụng vào một chỗ
băng gồ lên, và trong khi nó ngã, hai tay nó vung vẩy loạn xạ và vô vọng
đến nỗi cả ba người − Sethe, Thương và chính Denver − cười cho đến phát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.