THƯƠNG - Trang 201

ho. Sethe nhổm người bò dậy, tiếng cười vẫn rung động lồng ngực, làm ướt
đôi mắt chị. Chị giữ như vậy một lúc, bò hai tay hai chân. Nhưng khi tiếng
cười của chị tắt đi, dòng nước mắt không ngưng chảy và một lúc sau
Thương và Denver mới biết chị đang khóc. Khi biết ra chúng vuốt nhẹ lên
vai chị.

Từ khu rừng đi về, Sethe quàng tay qua hai cô gái đi hai bên chị. Cả hai

cùng ôm eo chị. Lần lối qua mặt tuyết đông cứng, họ va vấp và phải giữ
chặt lấy nhau, nhưng không ai thấy họ ngã.

Vào nhà họ thấy lạnh. Họ cởi giày, tất ướt, và mang tất len khô. Denver

bỏ củi vào lửa. Sethe hâm nóng một chảo sữa và trộn mật mía và va-ni vào
đó. Quấn mình trong chăn trước bếp lò, họ uống, quệt mũi và lại uống.

“Mình nướng vài củ khoai tây đi,” Denver nói.

“Để mai,” Sethe. “Đến giờ đi ngủ rồi.”

Chị đổ cho mỗi đứa thêm một chút sữa nóng ngọt. Lửa bếp bùng lên.

“Mắt dì khô chưa?” Thương hỏi.

Sethe mỉm cười. “Rồi. Mắt dì khô rồi. Uống đi. Đến giờ đi ngủ rồi.”

Nhưng không ai muốn rời cái ấm áp của chăn, lửa và mấy chiếc tách để

đến cái lạnh lẽo của chiếc giường không sưởi. Họ tiếp tục nhấm nháp và
nhìn lửa.

Khi có tiếng “tách” Sethe không biết đấy là cái gì. Sau đó, đã rõ ràng

như ban ngày rằng tiếng “tách” đến ngay từ lúc đầu − gần như một nhịp
đập, trước khi tiếng “tách” bắt đầu, trước khi chị nghe ba nốt nhạc, thậm
chí trước khi giai điệu thành rõ ràng. Hơi nghiêng người đến phía trước,
Thương âm ư nho nhỏ.

Lúc Thương âm ư xong là lúc Sethe nhớ lại tiếng “tách” − tiếng những

mảnh rời đang nằm vào chỗ của mình. Sữa không đổ ra khỏi tách của chị vì
tay chị không run. Chị chỉ quay đầu và ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của
Thương: cằm, miệng, mũi, trán, được sao chép lại và phóng lớn thành chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.