THƯƠNG - Trang 205

“Sao?”

“Sao cái gì?”

“Thứ Bảy sắp tới. Bà có định Gọi không?”

“Nếu tôi gọi họ và họ đến, tôi biết nói cái gì đây?”

“Nói Lời Chúa!” Ông kìm lại tiếng la của mình quá trễ. Hai người đàn

ông da trắng đang đốt lá quay đầu về phía ông. Cúi thấp người, ông thì
thầm vào tai bà, “Lời Chúa! Lời Chúa.”

“Đó là thêm một điều tôi bị tước mất,” bà nói, khi ông hô hào, năn nỉ bà

dù sao đi nữa cũng đừng bỏ cuộc. Bà được ban cho Lời Chúa và bà phải
nói. Phải nói.

Họ đã đến hai cây hạt dẻ và căn nhà trắng phía sau chúng.

“Bà hiểu tôi nói gì chưa?” ông nói. “Cây to như vậy, mà hai cây cộng lại

không nhiều lá bằng cây dẻ gai non.”

“Tôi biết rồi,” bà nói, nhưng bà lại nhìn căn nhà trắng.

“Bà phải làm,” ông nói. “Bà phải làm. Không ai có thể Gọi như bà. Bà

phải đến.”

“Điều tôi phải làm là vào giường nằm. Tôi muốn tập trung vào một điều

gì đó vô hại trên cõi đời.”

“Bà đang nói cõi đời nào vậy? Không có gì vô hại ở dưới này.”

“Có. Màu xanh dương. Nó không hại ai. Màu vàng cũng không.”

“Bà vào giường để nghĩ về màu vàng?”

“Tôi thích màu vàng.”

“Rồi sao? Khi bà xong với màu xanh dương và màu vàng, rồi sao?”

“Không nói được. Đấy không phải là thứ có thể tính trước được.”

“Bà đổ lỗi cho Chúa,” ông nói. “Bà đang làm thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.