THƯƠNG - Trang 206

“Không phải, Stamp. Không phải thế.”

“Bà nói là dân da trắng thắng rồi? Bà nói vậy?”

“Tôi nói họ vào sân nhà tôi.”

“Bà nói là không có điều gì đáng kể.”

“Tôi nói họ vào sân nhà tôi.”

“Sethe là người làm chuyện ấy.”

“Và nếu nó không làm?”

“Bà nói Chúa chịu thua? Không còn gì cho mình ngoài chuyện đổ máu

của chính mình?”

“Tôi nói họ vào sân nhà tôi.”

“Bà đang trừng phạt Ngài, phải không?”

“Không giống như Ngài trừng phạt tôi.”

“Bà không thể làm thế, Baby. Như thế không đúng.”

“Có lúc tôi đã biết đúng là như thế nào.”

“Bà vẫn biết.”

“Điều tôi biết là điều tôi thấy: một bà da đen đang vác giày.”

“Ồ, Baby.” Ông liếm môi uốn lưỡi tìm lời đổi ý bà, làm nhẹ gánh cho bà.

“Mình phải vững vàng. ‘Những chuyện này cũng sẽ qua.’ Bà đang tìm cái
gì? Một phép lạ?”

“Không,” bà nói. “Tôi tìm thứ Chúa đặt tôi ở đây để tìm: cái cửa sau,” và

khập khiễng đến ngay trước cửa sau. Họ không cho bà vào. Họ lấy giày khi
bà đứng trên bậc thềm và bà tựa hông vào tay vịn bậc thềm trong khi người
đàn bà da trắng đi tìm đồng mười xu.

Stamp Paid đổi đường đi. Giận đến mức không thể đưa bà về nhà và

nghe thêm nữa, ông nhìn bà một lúc rồi quay đi trước khi khuôn mặt da

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.