THƯƠNG - Trang 212

nhọc mệt và thói quen của một đời người. Baby Suggs không chịu đến Chỗ
Quang vì bà tin họ đã thắng, ông không chịu chấp nhận chiến thắng đó.
Baby không có cửa sau, vì thế ông phải chịu cái lạnh và bức tường tiếng
nói để gõ vào cánh cửa bà có. Ông nắm chặt dải dây đỏ trong túi để lấy
thêm sức mạnh. Mới đầu nhè nhẹ, rồi chặt hơn. Cuối cùng ông đập cửa rầm
rầm − không tin nổi chuyện như vậy có thể xảy ra. Rằng cánh cửa của một
căn nhà dân da đen ở không mở tung ra khi ông có mặt. Ông đến bên cửa
sổ và muốn khóc. Họ quả thực có nhà, nhưng không ai đi về phía cửa
chính. Vò mảnh dây vải đến gần rách, ông già quay xuống mấy bậc thềm.
Bây giờ nỗi tò mò nhập chung lại với xấu hổ và nợ nần của ông. Hai tấm
lưng khom quay về phía ông lúc ông nhìn vào cửa sổ. Một tấm lưng có cái
đầu ông nhận ra, tấm lưng kia làm ông bối rối. Ông không biết cô ta và
không biết cô ta có thể là ai. Không có ai, đâu có ai thăm viếng căn nhà ấy.

Sau bữa điểm tâm không ngon miệng ông đến gặp Ella và John để tìm

xem họ biết những gì. Có lẽ ở đấy ông có thể biết phải chăng sau từng đó
năm sáng suốt, ông đã đặt nhầm tên mình và ông còn một món nợ nữa.
Sinh ra với tên Joshua, ông tự đặt lại tên khi trao vợ mình cho con trai ông
chủ. Trao bà vợ, có nghĩa là ông không giết ai hết, kể cả chính mình, vì vợ
ông đòi ông phải còn sống. Nếu không, bà lý luận, khi đứa con trai ông chủ
đã chơi bà chán rồi, bà biết về đâu, với ai? Với món quà ấy, ông quyết định
ông không còn nợ ai cái gì nữa. Bất kể nghĩa vụ của ông đã là gì, hành
động ấy đã trả xong nợ. Ông nghĩ rằng tình trạng không nợ nần sẽ làm ông
dễ cáu, phản bội − thậm chí say sưa, và theo một khía cạnh nào đó ông quả
thật như thế. Nhưng ông không biết phải làm gì trong tình trạng không nợ
nần ấy. Làm việc giỏi; làm việc dở. Làm việc ít, không làm việc. Rõ ràng,
lộn xộn. Ngủ, thức dậy. Thích một người, không thích những người khác.
Sống như thế dường như không hay ho gì và không mang lại cho ông sự
thỏa mãn nào. Vì vậy ông nới rộng chuyện không nợ nần đến người khác
bằng cách giúp họ trả và trả đứt những gì họ nợ vì khốn cùng. Kẻ chạy trốn
bị đánh đập? Ông đưa họ qua sông và xem như họ đã trả hết nợ nần, đại
loại là xóa nợ cho họ. “Bạn trả xong rồi; bây giờ cuộc đời nợ bạn.” Và cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.