THƯƠNG - Trang 218

tưởng về bọn họ và may mắn. Paul D đào bới nó lên, trả lại cho chị thân thể
của chị, hôn lưng bị cắt xẻ của chị, khuấy động ký ức của chị và mang thêm
tin cho chị: tin sữa chua, sắt, gà trống mỉm cười, nhưng khi anh nghe tin
của chị, anh đếm chân chị và thậm chí không nói một lời từ biệt.

“Đừng nói với tôi, ông Sawyer. Đừng nói gì với tôi sáng nay.”

“Cái gì? Cái gì? Cái gì? Chị cãi lại tôi à?”

“Tôi nói là ông đừng nói với tôi.”

“Chị khôn hồn thì làm bánh đi.”

Sethe lấy trái cây và cầm con dao nhỏ lên.

Khi nước trái cây rớt vào đáy lò và kêu xèo xèo, Sethe đã làm gần xong

món khoai tây trộn. Sawyer vào và nói, “Đừng làm ngọt quá. Chị làm ngọt
quá người ta không ăn.”

“Tôi làm như tôi vẫn làm.”

“Phải rồi. Ngọt quá.”

Không một miếng xúc xích nào. Đầu bếp có bí quyết làm xúc xích và

quán Sawyer không bao giờ thừa xúc xích. Nếu Sethe muốn thì chị phải cất
riêng ra ngay khi chúng chín. Nhưng có chút thịt hầm ăn tạm được. Vấn đề
là bánh nướng của chị cũng đã bán hết. Chỉ còn bánh gạo và nửa chảo bánh
gừng nấu hỏng. Nếu chị chú ý thay vì mơ mộng suốt buổi sáng, chị sẽ
không phải thu lượm xung quanh như một con cua để tìm thức ăn bữa tối.
Chị không biết xem đồng hồ, nhưng chị biết khi hai kim chụm lại như cầu
nguyện ở trên đỉnh của mặt đồng hồ là chị xong việc ngày hôm ấy. Chị lấy
một cái hũ có nắp kim loại, đổ đầy thịt hầm vào và gói bánh gừng trong
giấy gói thịt. Mấy thứ này chị bỏ vào túi váy ngoài và bắt đầu dọn rửa.
Không có thứ nào giống như những món đầu bếp và hai bồi bàn mang đi.
Ông Sawyer kèm thêm bữa ăn trưa vào tiền lương − cùng với 3 đô la 40 xu
một tuần − và ngay từ đầu chị nói cho ông hiểu là chị sẽ mang bữa ăn về
nhà. Nhưng diêm quẹt, đôi khi chút dầu lửa, chút muối, bơ nữa − những thứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.