THƯƠNG - Trang 220

“Và mày nói với tao đó không phải là ăn cắp?”

“Dạ không.”

“Vậy nó là cái gì?”

“Cải thiện tài sản của ông.”

“Cái gì?”

“Sixo trồng lúa mạch để vùng đất cao tốt hơn. Sixo bón đất, cho ông có

nhiều thu hoạch hơn. Sixo cho Sixo ăn, cho ông thêm sức làm việc.”

Khôn khéo đấy, nhưng thầy giáo vẫn đánh anh để cho anh biết rằng định

nghĩa là của những người tạo ra định nghĩa − không phải của những kẻ bị
định nghĩa. Sau khi ông Garner mất đi vì cái lỗ ở trong tai ông mà bà
Garner nói là do màng nhĩ bị nổ vì đột quỵ và Sixo nói vì thuốc súng, tất cả
mọi thứ họ đụng vào bị xem như là ăn cắp. Không chỉ là một bắp ngô, hay
hai quả trứng trong sân chính con gà mái cũng không còn nhớ, tất cả mọi
thứ. Thầy giáo lấy đi mấy khẩu súng của bọn đàn ông Tổ Ấm và, không
còn thú rừng để đệm vào thức ăn của họ gồm có bánh mì, đậu, cháo ngô,
rau và thêm một chút lúc mổ thịt, họ bắt đầu trộm cắp thực tình, và chuyện
ấy không những trở thành quyền lợi của họ, mà là bắt buộc.

Lúc ấy Sethe hiểu, nhưng bây giờ với công việc được trả tiền và ông chủ

khá tốt bụng đã chịu mướn một cựu phạm, chị khinh mình đã vì tự ái nên
thấy trộm cắp tốt hơn đứng xếp hàng ở cửa sổ tiệm tạp hóa với những
người da đen khác. Chị không muốn chen lấn với họ hay bị họ chen lấn.
Cảm thấy sự phán xét hay lòng thương hại của họ, nhất là bây giờ. Chị
dùng lưng cổ tay chặm mồ hôi trên trán. Ngày làm việc đã hết và chị đã
cảm thấy náo nức. Từ lần trốn đi trước kia chị chưa bao giờ cảm thấy kích
động như thế. Cho lũ chó trong ngõ ăn, nhìn chúng điên cuồng, chị bặm
môi. Ngày hôm nay là ngày chị sẽ nhận lời đi nhờ xe nếu ai trên xe ngựa
ngỏ lời mời. Sẽ không có ai mời, và trong mười sáu năm qua tự ái của chị
đã không cho phép chị hỏi. Nhưng ngày hôm nay. Ồ, ngày hôm nay. Giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.